CHẠM YÊU - Trang 196

bát đĩa, thu dọn rác, vứt phần đồ ăn thừa và phần lớn món thịt nướng cháy
đen, chừa lại chỉ một miếng đỡ nhất cắt gọt phần cháy cho Khỉ Con.

- Nó sẽ thích lắm. - Dexter nói, nhận miếng thịt gói trong miếng giấy bạc
gấp gọn gàng từ tay Jennifer Anne. - Món thường xuyên của nó toàn là thức
ăn dành cho chó, nên đây như món quà Giáng sinh với nó vậy.

- Tên nó nghe lạ nhỉ. - Jennifer nói.

- Tôi được tặng nó vào sinh nhật năm mười tuổi. - Dexter liếc nhìn ra bên
ngoài. - Lúc đó tôi thực sự mong muốn một con khỉ, nên có hơi thất vọng
một chút. Nhưng hóa ra một con chó còn thú vị hơn rất nhiều. Lũ khỉ
thường keo kiệt lắm, hình như là vậy.

Jennifer Anne nhìn anh vẻ dò hỏi, rồi mỉm cười.

- Tôi có nghe thấy thế. - Chị ta nói, rồi tiếp tục bọc phần bánh mì dẹp còn
lại bằng màng bọc thức ăn.

- Nếu cậu có chút thời gian, - Chris nói với Dexter, tay vẫn lau bàn bằng
miếng bọt biển, - thì lên trên lầu với anh để coi mấy con kỳ nhông mới nở.
Dễ thương lắm.

- Ồ vâng, - Dexter hào hứng, rồi quay sang phía tôi. - Anh đi tí được chứ?

- Anh đi đi, - tôi nói, như thể là mẹ hay gì gì đó của anh vậy. Rồi cả hai
người họ bước lên cầu thang, chân bước nặng nề, hướng về phía phòng nuôi
kỳ nhông.

Ở phía bên kia bếp, Jennifer Anne thở dài, đóng cửa tủ lạnh lại:

- Chị chẳng thể hiểu nổi sở thích kỳ cục này của anh ấy. Chó hay mèo gì đó
thì còn có thể ôm ấp, vuốt ve, chứ ai lại ôm ấp lũ kỳ nhông đó chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.