CHẠM YÊU - Trang 338

cô suốt những tháng qua trong hoàn cảnh chẳng có lấy một sự lựa chọn
nào. Cô đã thôi hy vọng về anh, và về mối tình tuyệt vọng giữa họ. Vậy mà
anh xuất hiện như một bóng ma, bước tới chỗ ngồi của cô tại quán cà phê
này, đối diện với thế giới thật của riêng cô.

“Em không tin vào tình yêu.” Cô nói. Brock lắc lắc tay cô.

“Sao em lại nói vậy, sau những gì chúng ta đã trải qua. Những gì chúng ta
còn đang có.”

“Chúng ta chẳng có gì cả,” cô nói, rồi rút tay lại. “Em đã kết hôn rồi.
Cuộc hôn nhân này sẽ tốt đẹp bởi vì...”

“Melanie à.”

“Bởi vì người đàn ông này yêu em,” cô kết thúc.

“Đây mới là người đàn ông yêu em.” Brock nói, giọng rõ ràng, từ tốn.

“Anh đã quá trễ rồi.” Melanie đứng lên. Cô đã bao nhiêu lần đẩy Brock
Dobbin ra khỏi tâm trí mình, cố nói với bản thân là cô có thể có một cuộc
sống tốt đẹp với Luc. Luc quá khéo léo và tao nhã, quá vững vàng và mạnh
mẽ. Còn Brock chỉ thoắt ẩn, thoắt hiện trong cuộc đời cô, hứa hẹn, thắp nên
ngọn lửa yêu đương bùng cháy với cô, rồi lại biến mất, để lại trong cô cả
một biển nhớ mênh mông để tiếp tục rong ruổi qua những nẻo đường ở
khắp nơi trên thế giới, theo đuổi những chủ đề của riêng mình. Có thể Luc
sẽ không bao giờ yêu cô giống như tình yêu của Brock, lấp đầy cả cơ thể và
tâm trí cô bằng niềm vui sướng có thể khiến cả thế giới này như biến hẳn
đi. Đôi khi những suy nghĩ này lại trở về, khiến cô thét gào khao khát trong
đêm, mơ ước lại một lần có nó trong đời.

“Melanie,” Brock gọi phía sau khi cô bắt đầu đi xuống con đường rải sỏi,
quàng chiếc khăn qua cổ. “Quay lại đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.