CHẠM YÊU - Trang 337

gái bần hàn người địa phương tên Carmelita. Tôi đoán đoạn này chính là lúc
mẹ tôi đã bị cạn ý tưởng. Nhưng đến trang 400, bà dường như đã trở lại
guồng. Các nhân vật lúc này đều ở Milan, chuẩn bị cho buổi trình diễn mùa
thu. Luc cố làm hòa với Melanie, nhưng lại không quyết tâm cho lắm, trong
khi Brock cũng đã trở về với công việc của mình, theo đuổi đề tài về mặt
trái của ngành thời trang cùng chiếc máy ảnh Nikon yêu quý và một dự cảm
về công lý mà không một vết thương nào, ngay cả một hòn đá vào đầu ở
Guatemala, có thể dập tắt được.

Tờ cuối cùng được đánh dấu trang 405, khi Melanie và Brock cùng uống
espresso trong một tiệm cà phê ở Milan.

Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, như thể khoảng thời gian xa nhau khiến họ
khao khát về nhau theo cách mà họ chỉ có thể truyền tải bằng ánh mắt, chứ
không thể thốt thành lời. Đôi tay Melanie đang run rẩy, ngay cả khi cô đã ủ
chúng trong tấm khăn choàng lụa, lớp vải mềm mang lại đôi chút thoải mái
trong cơn lạnh đến buốt giá.

“Em có yêu anh ta không?” - Brock hỏi. Đôi mắt xanh sâu thẳm và sắc sảo
của anh đang nhìn cô chăm chú.

Melanie khẽ giật mình trước câu hỏi thẳng thừng. Nhưng dường như
khoảng thời gian trong tù đã tạo cho anh sự thẳng thắn này, một nhu cầu
đòi hỏi được trả lời ngay lập tức. Anh nhìn thẳng vào cô, chờ đợi.

“Anh ấy là chồng em,” cô trả lời.

“Đó không phải là điều anh hỏi.” Brock nhoài người ra và nắm lấy tay cô,
ủ trong tay mình. Những ngón tay của anh chai nhám và to bè, thô ráp
chạm vào làn da tái bệch mỏng manh của cô. “Em có yêu anh ta không?”

Melanie cắn môi, cố dằn tiếng nấc mà cô sợ sẽ bật ra nếu cô bị thúc ép nói
ra sự thật về Luc và trái tim lạnh lẽo, băng giá của anh ta. Brock đã bỏ rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.