CHẠM YÊU - Trang 355

Mẹ mỉm cười thật hạnh phúc, như thể ở đâu đó tại vùng biển phía đông nam
kia, bà đã tìm ra câu trả lời cho câu đố mà bà từng né tránh một thời gian
dài. Mẹ tôi đã luôn lẩn tránh khi mọi thứ xung quanh trở nên xấu đi. Bà
không bao giờ đối đầu hay giải quyết những thứ lộn xộn. Có thể giờ mọi
thứ đã thay đổi.

- Ôi Chúa ơi, mẹ không thể chờ lâu hơn để được gặp ông ấy.

- Bà nói, bước tới bàn và vớ lấy ví. - Mẹ nghĩ mẹ sẽ đến đại lý xe, mang
bữa trưa cho Don đây. Ông ấy thích mẹ làm vậy lắm. Con yêu, nếu ông ấy
có gọi, con đừng tiết lộ gì nhé, được không nào? Mẹ muốn dành cho ông ấy
điều bất ngờ.

- Được thôi, - tôi nói, và bà trao cho tôi nụ hôn gió trước khi háo hức đi ra
cửa, băng qua bãi cỏ để đến xe mình. Tôi thật sự ngưỡng mộ điều này, dạng
tình yêu không thể chờ thêm vài tiếng đồng hồ để được gặp nhau. Chưa bao
giờ tôi có cảm giác ấy với một người nào. Thật tuyệt khi cảm thấy thôi thúc
phải gặp ngay một người nào đó vào một lúc nào đó. Lãng mạn thật sự đấy,
nếu bạn cũng thích điều này.

Sáng hôm sau, khi tôi nửa thức nửa tỉnh xếp hàng như thường lệ ở quán
Jump Java, đợi ly cà phê mocha cho Lola thì thấy chiếc xe thùng màu trắng
trờ tới, đậu ngay trước đường dành riêng cho xe cứu hỏa. Ted nhảy xuống,
bước vào cửa hàng, lấy ra vài tờ tiền nhăn nhúm từ trong túi áo.

- Chào. - Anh ta nói khi trông thấy tôi.

- Chào. - Tôi đáp lại, giả vờ tập trung vào câu chuyện về xem xét lại khu
vực bầu cử trên trang đầu tờ báo địa phương.

Hàng chờ lấy cà phê thật dài, đầy những người kỳ quặc thích những công
thức pha chế phức tạp riêng biệt khiến tôi cảm thấy đau đầu chỉ với việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.