CHẠM YÊU - Trang 357

Một doanh nhân đang cầm trên tay tờ Nhật báo phố Wall quay lại nhìn
chúng tôi. Ted nhìn thẳng vào ông ta thách thức cho đến khi ông chịu thua
quay lên.

- Vậy là bọn anh sẽ chơi bản Bài ca Khoai tây hả? - Tôi hỏi.

- Tôi nghĩ nên vậy. Đó là dự án ấp ủ từ lâu của chúng tôi. Hoặc là nhạc của
chính chúng tôi, hoặc là không gì cả. Nhưng em biết Lucas rồi đấy. Cậu ta
không tham gia sáng tác. Anh chàng óc ngắn đó thật nực cười. Anh ta từng
chơi trong ban nhạc rock bậy bạ nào đó. Nhưng anh ta biết gì về âm nhạc
thực sự cơ chứ.

Tôi không biết phải nói gì.

- Còn John Miller, anh ta chơi nhạc để không phải quay lại trường học và
nguy cơ một ngày nào đó phải làm công việc bàn giấy ở công ty bố anh ta.
Chỉ còn mỗi Dexter, mà em biết anh ta ra sao rồi đấy.

Tôi hơi giật mình về điều này.

- Anh ấy thế nào? - Tôi hỏi. Ted đảo mắt:

- Ngài Lạc quan. Ngài Mọi-thứ-rồi-sẽ-ổn-cả-thôi. Nếu để cho anh ta sắp
xếp, thì chúng tôi sẽ chỉ đi mà chẳng có lấy một kế hoạch, không đòi hỏi
hay yêu cầu, chỉ mở mắt ra mà nhìn xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu. - Anh ta
vung cả hai tay lên rồi nhấn mạnh một lần nữa. - Chúa ơi, không kế hoạch,
không lo âu. Tôi ghét những người như vậy. Em biết chính xác tôi nói gì
mà, phải không?

Tôi hít một hơi dài, không biết phải trả lời ra sao. Đây cũng chính là điều
mà tôi cảm thấy phiền phức ở Dexter, nhưng nếu từ miệng Ted nói ra thì
nghe sao mà nhỏ nhen và tiêu cực đến vậy. Anh ta thật phiến diện, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.