CHÂN MỆNH HOÀNG HẬU - Trang 237

“Nhị ca, tam ca khi bắt nạt muội.”

Tuy là anh em song sinh nhưng mà hai người vẫn có khác biệt rất lớn,

một văn, một võ, một tĩnh, một động. Mấy năm nay Hứa Triệt Minh ở
ngoài điên cuồng, trên đuôi lông mày đều mang theo sống động, tinh lực
mười phần. Hứa Thanh Viễn thì ngược lại, từ nhỏ đã ít nói, lớn hơn thì tính
tình lại càng lạnh lùng hơn.

Tuy dung mạo hai người không có sự khác biệt nhưng cho dù là người

không quen biết liếc mắt cũng có thể phân biệt được.

Đối mặt với sự làm nũng của A Đoàn, Hứa Thanh Viễn trong mắt chỉ

có ôn nhu. “Chơi đủ rồi?”

một bên nói một bên tay không lưu tình hướng mặt Hứa Triệt Minh

dùng sức “Được rồi, hắn đã nhắm mắt, muội thắng, điểm tâm là của muội.”
không để ý kháng nghị của Hứa Triệt Minh.

“Huynh chơi xấu, lần này không tính, chúng ta thi lần nữa!”

Lúc này sự quan tâm của nhị ca, sự không phục của tam ca A Đoàn

cũng không để ý tới, chỉ là vùi đầu dụi mắt, đau quá, nếu trừng thêm lát
nữa, nước mắt cũng muốn chảy ra. Xoa nhẹ hai lần cổ tay liền bị người
nắm, chưa kịp ngẩng đầu hai mắt đã được một tấm khăn nóng đắp lên. Bên
tai vang lên tiếng nói của nhị ca vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Vì điểm tâm, đáng sao?”

“Là tam ca tranh với muội trước!” Lại cáo trạng lần nữa.

Bên nay Hứa Triệt Minh cũng đang dụi mắt, vốn đang không phục, lại

thấy A Đoàn có một tấm khăn ấm còn mình thì không có cái gì lại càng tức.
Lại nghe được A Đoàn nói liền giơ chân! Từ trên ghế đứng lên “Muội
không biết xấu hổ, không biết nhường cho ta, còn chơi xấu, còn tố cáo!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.