CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 120

nhất là anh không nên biết người này, nếu không anh ta mà tồ tồ kể ra các
thủ đoạn của em thì còn đâu hình ảnh lung linh của Đỗ Tiến Phương trong
mắt anh nữa. Tôi nhún vai như không muốn trả lời thêm, Lãng Tử không
hỏi thêm gì nữa. Chúng tôi lên xe đi, và chủ đề câu chuyện đã chuyển
hướng sang cái chân tội nghiệp của tôi.

Cuộc đời rất nhiều ngang trái, hễ khi nào mát trời là y như rằng tôi có

chuyện hoặc gây ra chuyện. Số là tôi và Lãng Tử đang bàn luận sôi nổi về
cái chân của mình thì có một thằng ranh tóc xanh, tóc đỏ nào đó chơi trò
lạng lách, đạp chân vào hông xe. Lãng Tử mấy lần phải phanh gấp, bố khỉ.
Máu yêng hùng trong tôi trỗi dậy, tôi hét lên với Lãng Tử.

- Anh kéo kính xuống đi !

- Để làm gì ??

- Cứ kéo đi !

Lãng Tử kéo cửa kính xuống, tôi thò đầu ra ngoài và hét vào mặt

thằng tóc xanh, tóc đỏ kia.

- Đồ con lợn !

Tôi thụt đầu vào ngay lập tức. Lãng Tử nhìn tôi kinh ngạc, tôi cuống

quá nên mỉm cười giải thích.

- Thực ra, em mắng nó là đồ ba trợn đó !

- Thế à, thế mà anh cứ tưởng…

Thật là may, tôi cứ như kẻ ăn trộm lo sợ bị chủ nhà phát hiện ấy, khổ,

tôi chỉ anh hùng rơm thế thôi, chứ thực chất có dám ngo ngoe gì đâu. Lãng
Tử chưa kịp nói dứt câu thì thằng bé tóc xanh tóc đỏ, tạm gọi nó là gà trống
choai lạng lách, tạt đầu xe liên hồi như để chứng tỏ bản chất gà choai của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.