CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 119

- Thôi, chuyện đấy hỏi sau, lên xe đã !

Cái gì đây ? Anh ấy cứ nói y như chúng tôi là gì của nhau rồi ý.

Nhưng thú thật, tôi chẳng còn cách nào khác, cứ phải cun cút theo anh ấy,
mà không cun cút mới lạ ý, lòng tôi cứ như mở cờ trong bụng. Được mời đi
ăn với một người đẹp trai như Lãng Tử tội gì mà không đi, chả mấy khi có
trai đẹp mời, chúng ta không nên từ chối, phải không ? . Ớ, tôi nhớ ra, mình
phải gọi cho lão Hoành Tá Tràng thông báo chứ để hắn đến đây mà không
thấy tôi chắc mai hắn vặn xác tôi mất. Tôi vội vàng rút điện thoại ra.

- Alo ! Hoành Tá Tràng hử ! Hôm nay tôi đi chơi với bạn. Khỏi đón

nhá !

Hoành Tá Tràng hỏi lại giọng hậm hực.

- Đi với đứa tổ cha nào đấy ?

- Cái mồm ! Cẩn thận cái mồm đấy ! Tóm lại, không phải đón tôi.

Không tranh cãi gì nhiều, tốn tiền !

Tôi cúp máy cái rụp trước sự ngỡ ngàng của Lãng Tử. Lãng Tử vừa

mở cửa xe cho tôi, vừa hỏi.

- Em gọi cho ai đấy ?

- Cho bạn em !

- Bạn thế nào ?

- À, có thể gọi là kẻ thù không đội trời chung !

- Anh không hiểu !

Anh làm sao mà hiểu được hả Lãng Tử ? Trước anh em dịu dàng, tử tế

bao nhiêu thì trước Hoành Tá Tràng em nanh nọc, khó chịu bấy nhiêu. Tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.