CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 121

nó. Máu trong người tôi dồn lên, trời ơi, bình sinh mình đã ghét cay ghét
đắng ba cái thằng nhãi ranh thích ngông ngênh lắm. Tôi quay sang lắc đầu
với Lãng Tử, nhưng thực chất là đang cố làm một việc gì đó để kìm nén cái
máu nóng đang bốc lên tận cổ của mình. Lãng Tử cũng lắc đầu ngán ngẩm,
có vẻ như anh ấy không hề muốn gây sự thêm với thằng trống choai này.

Thằng trống choai cứ tưởng không ai chấp nó có nghĩa là mọi người

đang sợ nó. Đừng hòng ! Một khi vẫn còn có Đỗ Tiến Phương ở đây thì
không có lý do gì phải chùn bước trước nó cả, tôi đã định nhao ra mấy lần,
nhưng thật may mắn, tôi kiềm chế được. Dù sao, tôi đã trót tỏ ra duyên
dáng với Lãng Tử thì cũng phải giữ đến cùng chứ, tôi không muốn Lãng
Tử nghĩ sai về tôi. Vì thế, tôi cố kìm cái miệng tôi lại, tự trói luôn cả cặp
chân 89 phân của mình để khỏi nhảy xổ ra. Nhưng than ôi, thật là khó chịu,
trong khi máu nóng trong tôi không ngừng dồn lên não thì thằng trống
choai bên ngoài lại liên tục bỡn cợt. Lúc đó, tôi chỉ ước Lãng Tử lao ra
ngoài mà tặng cho thằng bé tội nghiệp muốn gây sự chú ý kia một nắm
đấm, để tôi còn có cớ mà vứt đi sự cái mặt nạ đoan trang của mình lao ra hỗ
trợ. Nếu được thế, tôi đảm bảo là chúng tôi thắng là cái chắc. Tuy nhiên,
Lãng Tử mặc dù có phần khó chịu nhưng không hề có ý định đó. Còn tôi,
máu nóng đã bốc lên quá đỉnh đầu đúng lúc thằng trống choai giả vờ đụng
vào xe chúng tôi ngã xuống đường để ăn vạ. A, dám ăn vạ bà ạ, còn lâu
nhé, bà là chuyên gia ăn vạ đây con ạ ! ở đất nước Việt Nam này nếu trình
độ ăn vạ được cấp bằng thì bà mày đây đã được thăng hàm giáo sư rồi con
ạ. Lãng Tử vừa kịp dừng xe tôi đã lao ngay xuống, tôi đến túm cổ thằng
trống choai đang giả vờ đau đớn trên đường. Tôi lu loa rằng nó vừa đạp vào
xe tôi, nó định đuổi theo để trấn lột chúng tôi. Tất nhiên, Lãng Tử ngơ
ngác, thằng trống choai cũng ngơ ngác nốt. Nó gân cổ cãi lại, nhưng em ạ,
em chọn nhầm đối tượng rồi, từ xưa đến nay chưa có ai qua nổi chị ở màn
gào thét ăn vạ nhé. Tội nghiệp thằng trống choai, nó cố hét cố đẩy để át cái
giọng lu loa của tôi, nhưng có vẻ không thành công. Hô hô ! Tôi hả hê lắm,
liếc sang thấy Lãng Tử đứng khoanh tay nhìn tôi cười, thế là tôi như được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.