CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 123

trong miệng rồi phóng xe đi, đám đồng xì xào cũng tản dần. Lãng Tử kéo
tôi vào trong xe.

- Em có biết như thế là nguy hiểm không ?

- Không ! Chuyện thường ấy mà !

Thực ra là tôi sợ quắn hết cả chân lại, thế mà khi được hỏi vẫn tỏ vẻ ta

đây không hề hấn gì. Lãng Tử nắm tay tôi, rồi nói nhỏ.

- Lần sau đừng manh động nữa, anh lo cho em lắm.

Tôi rụt tay lại, tim đập như trống đám ma. Bố khỉ, mình có đói đâu mà

người cứ lả đi như là bị tụt huyết áp ấy nhỉ ? . Đầu tôi quay quay, tay chân
tôi cứ như thừa thãi vậy. Chỉ một cái nắm tay thôi mà đã thế này thì chắc
khi được ôm có khi tôi đột tử mà chết mất. Tôi ngoảnh ra ngoài, Lãng Tử
nhìn tôi mỉm cười ý nhị. Trời ạ, sao lúc này nhìn anh ấy đẹp trai thế ! Tôi
muốn hét lên một từ nào đó bất kỳ nhưng trái tim và các mạch máu trong
tôi cứ cuồn cuộn khiến tôi như đứa hụt hơi vậy. Lần đầu tiên, một đứa tự tin
như tôi mới biết thế nào là bất lực…. Lãng Tử không nói gì thêm nữa, anh
chầm chậm lái xe. Còn tôi thì không dám nhìn anh, chỉ nhìn ra ngoài cửa
xe, vờ như đang ngắm dòng người qua lại. Chuông điện thoại đổ, tôi nhìn
thấy tên Hoành Tá Tràng, thôi tốt nhất là không nghe, vì bây giờ mà nghe
thì tôi biết giải thích thế nào với hắn ? Cứ coi như mình để quên điện thoại
ở đâu đó cho nó khỏe. Mà thực ra, mối bận tâm của tôi bây giờ không phải
là việc giải thích với Hoành Tá Tràng như thế nào mà là việc làm thế nào
để tim tôi đừng đánh trống và mắt tôi đừng hoa nữa. Ôi, nếu cho tôi chọn
lại, tôi sẽ không leo lên cái Camry này, và càng không nổi máu yêng hùng
như lúc nãy. Tất cả chỉ vì thói tham ăn mà thôi, cứ thấy ai mời ăn là nhảy
tót lên xe, có để ý đến trời trăng gì nữa đâu. Vì thế, tôi có một lời khuyên
chân thành cho các bạn là đừng bao giờ để miếng ăn che mờ lý trí ! ….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.