CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 125

xin nhắc lại rằng giá như tình yêu là bát bún riêu để tôi tu đánh ực một phát
là xong, chả cần quan tâm nó ngon hay dở, sẽ ngộ độc hay không.

Đêm đó tôi không ngủ được. Lần đầu tiên trong mấy chục năm có mặt

trên đời, tôi bị mất ngủ. Những cảm xúc vui mừng, lo lắng, băn khoăn và
hoan hỉ cứ trộn đều vào nhau như một mớ mứt thập cẩm ( lúc này mà vẫn
nghĩ đến món ăn cơ đấy, tôi phục tôi quá ) . Tôi thực sự chưa biết phải làm
thế nào. Trong lúc đó, Hoành Tá Tràng gọi điện liên tục cho đến khi nhấc
máy, anh ta hỏi tôi “ Chuyện năm xe đặc nhiệm và mười cảnh sát là gì đấy
?”. Tôi tỉnh bơ, “ Không có gì, đùa tí cho vui mà…”, Hoành Tá Tràng gắt
gỏng “ Đùa thế mà đùa à, đùa thế có người đau tim mà chết đấy”. Ơ hơ,
đừng ăn vạ ở đây nhé, tôi đây được mệnh danh là “ Đệ nhất ăn vạ” đấy,
khỏi chơi trò văn vở nhé. Tôi chả nói chả rằng, cúp máy luôn, đấy, phải trả
thù cái vụ hôm trước mình hỏi mà hắn không thèm trả lời chứ. Tôi hả hê
lắm. Tôi nhắm mắt lại, và hình ảnh Lãng Tử nắm tay tôi trên ô tô, rồi hình
ảnh Lãng Tử ôm tôi định đỡ đòn hộ khi thằng trống choai xông tới lại hiện
ra rõ nét hơn bao giờ hết. Thế là tôi lại dằn vặt, lại băn khoăn, lại suy
nghĩ…. Mệt óc, mệt xác quá đi ! Tôi quyết định không nghĩ ngợi gì nữa,
thây kệ đời.!!!. Đến lúc đời kêu ai thì nấy dạ thôi, nghĩ gì nhiều làm ảnh
hưởng đến nhan sắc mĩ miều của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.