CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 118

tôi, mặt mày rạng rỡ. Tôi hỏi.

- Ơ, anh về rồi à ? Bao giờ thế ?

- Mới thôi !

- Anh đi đâu đấy ? ( Tôi thề, đây là câu hỏi ngu nhất trong đời tôi)

- Đón em, nhân tiện mời em đi ăn !

Hơ hơ ! đi ăn à ? Đi ăn thì okie ngay, miễn là đừng ăn đồ Tây, vì tôi

chúa ghét đồ Tây, tôi chỉ thích mấy món đậm đà bản sắc dân tộc như bún
đậu mắm tôm, bánh cuốn, nem niếc thôi. Mấy món đó vừa rẻ vừa ngon,
vừa bổ ( bổ gì thì tôi chịu). Lãng Tử nhìn bó hoa tôi đang ôm, rồi nhăn mặt
hỏi.

- Hoa ở đâu ra đấy ?

- À… của… người quen.

- Người quen nào ?

- Hăng- rô Nguyễn !

- Hả ? Sao anh ta lại tặng em ?

- Không biết ! Hỏi anh ta ấy !

Tôi ngu gì mà nói lý do thật ra chứ. Dù thế nào tôi cũng không muốn

tình hữu nghị sếp và nhân viên của họ bị lục đục. Thê nên, dán băng keo
vào miệng lúc này sẽ là một biện pháp hay ho. Lãng Tử nhìn tôi, tôi nhìn
lại anh ấy ( một trong những nguyên tắc bất di bất dịch của việc nói dối, là
bạn phải nhìn thẳng vào mắt đối phương và không được chớp mắt, cứ y
như là bạn chỉ biết mỗi sự thật thôi ý) . Lãng Tử kéo lấy túi xách của tôi,
dắt tôi đi về phía xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.