CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 155

chàng tội nghiệp này hi vọng thêm nữa. Thế là tôi quyết định nói với Hănh-
rô rằng, tôi không yêu anh ta, chúng tôi không hợp nhau… Hăng-rô đón
nhận sự thật đó rất điềm tĩnh. Cuối cùng, trước khi đứng dậy, anh ta phán
một câu xanh rờn.

“Đáp lại hay không là quyền của cô, còn theo đuổi hay không là quyền

của tôi.”

Suýt ngất tập ba!!! Anh ta bỏ lại tôi đứng như trời trồng. Ôi! Tình yêu,

thật lắm liêu xiêu!

Tối đó, trong đầu tôi ngổn ngang đủ các thứ, làm thế nào để đối phó

với Cục Kẹo nếu cô ta tìm đến, nói thế nào cho Hăng-rô Nguyễn phải bỏ
cuộc, nào là làm thế nào cho tôi và Lãng Tử không bị mẹ tôi ngăn cấm
nữa? Và còn một việc nữa làm thế nào cho tôi có thể trả thù Hoành Tá
Tràng cho hả giận đây?

Ôi chao, bấy nhiêu đó cũng khiến tôi nhũn não rồi. Tôi nằm gục xuống

như con cá chết ước rằng, có ai đó đứng dậy thay tôi giải quyết mớ hỗn độn
này, tôi thề, tôi sẽ trả công hậu hĩnh. Ôi, đúng là cầu được ước thấy, ngay
lập tức chuông điện thoại đổ. Chẳng lẽ ông Bụt gửi vị cứu tinh đến cho tôi
qua đường viễn thông chăng? Tôi vớ lấy điện thoại, là Hoành Tá Tràng!
Khổ, đây không phải là vị cứu tinh, mà là Thiên Lôi thì đúng hơn, chắc ông
Bụt gửi nhầm rồi. Tôi nhấc điện thoại bằng giọng uể oải nhất có thể. Hoành
Tá Tràng cáu loạn cào cào lên.

“Cô làm cái quái gì thế hả? Cô bảo cô ta đến phá đám tôi đấy à?”

Tôi vẫn rất bình tĩnh hỏi lại.

“Cái gì? Cô nào hả?”

Hoành Tá Tràng lại rú lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.