CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 166

nhìn thấy trong ánh mắt của anh ấy chất chứa một nỗi buồn rất riêng. Tôi
xoa xoa hai má, mỉm cười như cô lấy lại thằng bằng. Tôi đặt tay lên vai
Hoành Tá Tràng rồi nói rất rành rọt.

“Đi nhà nghỉ với tôi nhé.”

Hoành Tá Tràng há hốc mồm nhìn, anh tài xế cũng liếc tôi qua gương.

Hoành Tá Tràng gạt tay tôi xuống.

“Điên à, tỉnh lại đi.”

Tôi lại đặt tay lên vai anh ta một lần nữa và nụ cười của tôi dường như

đã tươi lên một chút ít.

“Đi nhà nghỉ với tôi đi mà.”

Hoành Tá Tràng thở dài nhìn tôi.

“Thôi được, dù sao cô cũng không thể về nhà với bộ dạng này.”

“Có thế chứ!”

Tôi đập vai anh ta và nở một nụ cười cứng đơ, buốt giá.

Xe taxi dừng lại ở một nhà nghỉ trông có vẻ bề thế và sạch sẽ. Tôi đi

thẳng vào bên trong và đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đặt chân đến
nơi như thế này. Cậu nhân viên không biết vô tình hay cố ý mà cứ khăng
khăng nói rằng chỉ có một phòng trống duy nhất. Hoành Tá Tràng bối rối
nhìn tôi, tôi không nói không rằng, giật ngay chìa khóa trên tay cậu nhân
viên rồi phi vút lên trên phòng, Hoành Tá Tràng hốt hoảng đuổi theo.

Vừa bước vào, tôi đã lao ngay vào nhà tắm, tôi xả nước và để mặc

những tia nước ấm nóng xối thẳng vào mặt mình. Không biết vì sao mà
nước trên mặt tôi lại có vị mặn chát đến vậy. Tôi khóc, khóc to và khóc
thỏa thuê trong nhà tắm. Tôi nghĩ, tiếng nước chảy đã át được tiếng khóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.