CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 178

Ngay khi nhắc đến Hoành Tá Tràng, tôi chợt nhớ ra lâu lắm rồi tôi

chưa làm được gì có ích cho anh ta. Có lẽ, bây giờ nhân lúc rảnh rỗi, tôi sẽ
cố gắng tác thành cho đôi trẻ Hoành Tá Tràng và cục kẹo coi như cảm ơn
anh ta đã ở bên tôi trong giai đoạn khó khăn. Vừa nghĩ đến đó thì điện thoại
rung lên bần bật, người gọi là Cục Kẹo. Trời! Người đâu mà thiêng thế,
chưa kịp thắp hương muỗi đã vo ve xuất hiện rồi. Tôi đang định há mồm ra
nói ý định của mình thì Cục Kẹo bù lu bù loa rằng, Hoành không thích em,
anh ấy tảng lờ em, mặc cho em đi theo anh ấy, mang cơm đến cho anh ấy…
Blah… Blah… Cô ấy vừa nói vừa sụt sịt khiến tôi có cảm giác như cả tấn
nước mắt vừa đổ vào điện thoại của tôi. Khó khăn lắm, tôi mới khuyên
được Cục Kẹo im lặng. Tôi nói, chúng ta cần phải gặp mặt nhau, em đến
nhà chị đi.

Chưa đầy mười phút sau, Cục Kẹo xuất hiện với chiếc váy hồng xinh

xắn. Quả thật, tôi thấy phục nàng ấy quá, bất kể lúc nào nàng cũng điệu
được. cô nàng nức nở xà vào lòng tôi. Chết cha! Tôi có phải là mẹ hay bảo
mẫu của cô Cục Kẹo này đâu. Cục Kẹo cứ ôm lấy tôi, đung đưa, nức nở
khiến tôi nổi cả da gà. Tôi đẩy Cục Kẹo ra, nhìn cô nàng giàn giụa nước
mắt mà cục tức trong tôi trỗi dậy. Mới có tí thế thôi mà đã khóc méo cả
mồm rồi, thật là xấu mặt cánh đàn bà con gái quá. Đã thế nhá, tôi cho biết
tay. Tôi gào lên bắt Cục Kẹo lau nước mắt và dừng khóc. Cục Kẹo chớp
chớp đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn tôi, chắc lúc đó thấy mặt tôi quá
nghiêm túc nên cô bé không dám ăn vạ nữa mà ngoan ngoãn ngồi im. Tôi
bắt đầu thuyết giáo, rằng không phải lúc nào khóc cũng giải quyết được
mọi chuyện. Đàn ông không thích con gái yếu đuối (Nói thế thôi, tôi thì
hiểu cái khỉ gì về đàn ông cơ chứ). Ở ngoài kia, còn đầy người khổ sở hơn,
đau đớn hơn nhưng người ta vẫn sống tốt đấy thôi. Rồi không biết lấy ai
làm ví dụ, tôi đành lấy cái thân mình ra vậy, đấy như chị đây này, vừa bỏ
người yêu, đau khổ lắm, dằn vặt lắm nhưng có rơi nước mắt đâu (Quả này
thì điêu có sừng, có mỏ). Cục Kẹo lại há hốc mồm nhìn tôi, được đà, tôi
tiếp tục thuyết giảng mặc dù sau đó chả còn nhớ tôi vừa bô lô ba la những
cái khỉ gì nữa. Cuối cùng, Cục Kẹo thốt lên một câu khiến tôi nở mày nở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.