CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 180

“Này, cô sống lại rồi chứ!”

“Anh điên à? Tôi chết bao giờ mà bảo sống lại?”

Hoành Tá Tràng nhếch mép cười.

“Thế mà tôi cứ tưởng cô chết rồi, vì có thấy mời tôi đi ăn bữa nào để

cảm ơn đâu.”

Ối giời, anh ta đúng là cái đồ tham ăn, tham uống, tham công nữa, cứ

gặp không đòi ăn thì đòi trả công, không đòi trả công thì đòi cám ơn, thế
này mà Cục Kẹo cũng mê mới lạ. Tôi nhếch mép lên định nói gì đó thì Cục
Kẹo làm như vô tình lướt đến, nhìn thấy Cục Kẹo, tôi cũng giả vờ làm như
ngạc nhiên lắm (Ôi, trình độ diễn kịch của tôi và Cục Kẹo thật siêu phàm).
Hoành Tá Tràng ngẩn người nhìn Cục Kẹo rồi anh ta đánh mắt sang tôi như
thể thăm dò xem có phải tôi giở trò gì không. Tôi đương nhiên là tỉnh bơ
rồi, tôi giả vờ đon đả.

“Ôi, em đi đâu thế này? Hẹn hò ai hả?”

Cục Kẹo cũng đáp lại trơn tru.

“Em có ai đâu mà hẹn hò, đi chơi một mình thấy cái quán này hay hay

nên ghé vào thôi, hai anh chị ngồi lâu chưa?”

Hoành Tá Tràng mỉm cười một cách lịch sự, nhưng tôi thấy trán anh ta

vã mồ hôi. Ha ha, thật là vui quá, tôi lại tiếp tục mà kịch của mình bằng
cách nằng nặc mời Cục Kẹo ngồi cùng bàn, Hoành Tá Tràng cũng gật đầu
một cách gượng gạo. Cục Kẹo hớn hở ngồi xuống, cả ba chúng tôi ngồi
một bàn trong không khí hết sức vui vẻ (Chỉ có tôi và Cục Kẹo vui thôi,
chứ Hoành Tá Tràng thi thoảng vẫn lườm tôi cháy mặt).

Ngồi được một lúc, Cục Kẹo trở chứng đau bụng quằn quại, tôi và

Hoàng Tá Tràng hốt hoảng dìu cô ấy ra ngoài. Hoành Tá Tràng nhất định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.