CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 182

Trước thái độ lạnh lùng và cương quyết của mẹ, sếp Tam Mao nhìn

tôi, cái nhìn rất lạ, rồi gật đầu bước đi. Mẹ liếc mắt nhìn tôi, giờ tôi mới
nhận ra, đôi mặt mẹ ngấn nước. Từ rất lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy mẹ
khóc, mẹ tỏ ra cứng cỏi để tôi có thể tin cậy và vững vàng mà lớn lên. Tôi
tới gần, đặt tay lên vai mẹ và hỏi nhỏ.

“Mẹ, chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi như choàng tỉnh, bà gạt tay tôi ra và nói lạnh tanh.

“Không có gì, mà con đi đâu về đấy? Con gái con lứa, đi chơi cũng

phải biết giờ mà về chứ!”

Chẳng hiểu tại sao tôi lại “Vâng” một cách ngoan ngoãn đến thế, mẹ

tôi đi thẳng vào phòng và tắt điện luôn lúc đó. Trong lòng tôi xuất hiện một
dấu hỏi to đùng! Chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra giữa hai người đó? Mẹ
tôi khóc, có nghĩa là mẹ cũng có tình cảm với sếp Tam Mao mà, vì từ trước
đến nay bao nhiêu người đàn ông đến bên bà, có ai làm cho bà khóc được
đâu. Nếu thật sự mẹ tôi có tình cảm với ông ấy, tại sao bà không tiến tới?
Hay vì tôi? Nếu là tôi thật thì mẹ ơi, mẹ nhầm rồi, dù sếp Tam Mao có xấu
đến mấy, có lùn đến mấy, thì ông ấy vẫn là một con người đáng mến. Dù
cho chưa bao giờ thích cải vẻ mặt cá trê của ông ấy, nhưng con luôn thích
thú với tâm hồn bao dung và trí thông minh tuyệt đỉnh của ngon người ấy.
Con có thể nói với ông ấy những điều con chưa bao giờ nói được với mẹ,
ông ấy là sếp, là chú, là bạn của con, và nếu có thể, là cha dượng cũng
chẳng có vấn đề gì đâu mẹ. Tôi đã trăn trở cả đêm như thế, và quyết định,
tôi phải ra tay thôi, phải tác thành cho “đôi bồ câu già” này mới được. Tôi
bắt đầu vạch ra kế hoạch rác hợp của mình và mỉm cười khoan khoái. Ôi,
sao bây giờ tôi phát hiện ra mình có khả năng và yêu thích công việc mai
mối quá, không khéo sau này mở một trung tâm tìm kiếm bạn đời cũng nên
ấy chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.