CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 189

“Nó vừa đi rồi.” Tôi xong, sếp ơi là sếp, cháu đã giúp chú đến nước

đấy rồi mà chú còn cả gan khai cháu ra là sao? Thật là làm ơn mắc oán, tôi
vội vàng co giò chạy biến, chỉ thấy tiếng mẹ tôi gọi đằng sau.

“Phương! Con quay lại đây ngay.”

Mẹ gọi thế chứ gọi nữa thì chẳng đời nào tôi quay lại, người ta nói

quay đầu là bờ, nhưng tôi thừa biết đằng sau tôi là sư tử, tôi chả dại.

Đấy, thế là không dưng, tôi lại lang thang ngoài đường chỉ vì làm việc

tốt. Không còn cách nào khác, tôi phi ra quán tra chanh. Nhưng ngồi một
mình thì buồn quá, gọi Cây Sậy và Bi Ve thì cả hai không nhấc máy. Đấy,
bạn với chả bè, cứ có vợ có người yêu tí là bỏ bạn không thương tiếc. Tôi
nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Hoành Tá Tràng, có anh ta trả tiền giúp mà
con được cãi nhau cho đỡ chán thì cũng được mà.

Hoành Tá Tràng lững thững đi đến. Anh ta hớn ha hớn hở hỏi.

“Trúng số hay sao mà mời tôi thế này?”

“Trúng cái con khỉ, đang chán đây này.”

“Sao? Trời sắp sập à?”

“Điên à. Tôi suýt bị mẹ tôi đuổi đánh đấy.”

Hoành Tá Tràng cười khoái trá.

“Ô, tôi mà là mẹ cô thì tôi đánh cô ngày dăm trận là ít.”

Tôi lườm anh ta rách mắt. Hoành Tá Tràng im lặng rồi hỏi một câu

chả liên quan.

“Cô sao rồi? Còn buồn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.