CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 190

“Tôi á, tôi đang vui như tết.”

Hoành Tá Tràng gật đầu, anh ta không nói thêm gì nữa. Tôi nhân tiện

hỏi chuyện của anh ta và Cục Kẹo, tự nhiên anh ta nổi cáu.

“Ch¼ng có gì cả.”

Tôi vẫn kiên trì, vì thực sự tôi thấy thương Cục Kẹo, mặc dù phải công

nhận rằng cô ta rất phiền phức.

“Tôi nghĩ anh đừng xua đuổi cô ấy như thế, hãy cho cô ấy một cơ

hội.”

“Tại sao tôi lại phải làm thế chứ, cô ta phiền phức lắm.”

Tôi nhìn Hoành Tá Tràng mặt đang đỏ lựng, không biết vì tức tôi hay

vì xấu, nhưng mặc kệ anh, tôi phải hoàn thành vai trò bà mối của tôi chứ.
Tôi nói với Hoành Tá Tràng về Cục Kẹo, tôi nghĩ Cục Kẹo là một cô gái
tốt, dù là một cô gái yếu đuối, nhưng cô ấy còn giỏi hơn tôi nhiều, cô ấy
dám yêu và dám theo đuổi tình yêu ấy đến cùng. Dù, cô ấy chỉ nhận lại rất
nhiều thất vọng nhưng không hề bỏ cuộc. Một con người tưởng chừng như
sẽ chết vì những tổn thương nhỏ nhặt nhưng lại hết sức kiên định với tình
yêu của mình. Cô ấy có tiền, nhưng lại thiếu thốn tình cảm, bố một đằng,
mẹ một nẻo, không có lấy một người bạn thân, và khi biết yêu thì lại bị xua
đuổi. Suy cho cùng, cô ấy là một con búp bê cô đơn, cô ấy cần một chỗ
dựa, cần một người ở bên để tránh những cơn yếu lòng khi nghĩ đến cái
chết.

Tôi nói rất nhiều, rất nhiều và tôi không nghĩ rằng mình đã nói được

những lời hoa mỹ như thế. Nhưng, hoàn toàn không có sự bịa đặt ở đó
(Mặc dù tôi là chuyên gia bịa đặt), đó là những gì tôi nghĩ từ tận đáy lòng
mình. Hoành Tá Tràng im lặng. Anh ta không còn vẻ cáu giận nữa, anh ta
đan hai tay vào nhau và nhìn tôi với ánh nhìn buồn bã và nói: “Tôi biết”.
Tôi gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.