CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 192

Tôi nằm nhìn lên trần nhà, sao tự nhiên có cảm hụt hẫng quá. Tôi nhớ

đến Lãng Tử, tôi cầm điện thoại lên, nhìn lại một loạt ảnh tôi đã chụp với
anh ấy. Ngần ngừ một lúc, tôi xoá từng chiếc ảnh một. Dù, những lúc ấn
Delete là tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng, tôi quyết định xoá, xoá hết
những gì còn sót lại của quá khứ để bắt đầu lại. Ai đó đã nói rằng “quá khứ
là cứ khoá”, vậy thì khoá đi, khoá hết để tiếp tục cuộc hành trình đi tìm chìa
khoá mở ra những cánh cửa khác. Tôi chìm vào giấc ngủ, và không hiÓu
sao, trong giấc mơ, gương mặt của Hoành Tá Tràng lúc chúng tôi nói
chuyện về Cục Kẹo khiến tôi thấy nhói lòng.

Sáng hôm sau, tôi phi thẳng vào phòng sếp Tam Mao để nắm bắt tình

hình. Sếp nhìn tôi cười gượng gạo. Sếp nói hôm qua phải mua thuốc dị ứng
cho mẹ tôi, hình như mặt mẹ næi đầy nốt gì đó. Ối trời, chuyến này thì tôi
chết chắc rồi, thảo nào mà tối qua mẹ tôi lại hùng hổ gõ cửa phòng tôi như
thế. Tôi an ủi sếp.

“Thôi, chú khỏi lo, thua keo này ta bày keo khác!”

Sếp Tam Mao xua tay lắc đầu nguầy nguậy.

“Thôi, chú xin, chú sẽ có cách riêng của chú, cháu lo đi tìm một thằng

đẹp trai nào đó đi.”

Thôi, xong! Thế là lòng tốt của mình bị từ chối rồi, nếu sếp Tam Mao

không cần tôi tư vấn nữa thì tôi còn việc gì làm sau giờ làm nữa đâu.Tôi cố
gắng thuyết phục nhưng sếp vẫn nhất quyết từ chối. Haizzz, người ta bảo
nhiệt tình cộng với ngu dốt thành phá hoại cũng chẳng sai. Thế là từ nay,
trong chuyện tình của mẹ và sếp Tam Mao, tôi chính thức bị cho ra rìa!!!
Thảm quá!

Rốt cuộc, có vẻ tôi mai mối cũng mát tay, ngoài sự đổ bể của sếp Tam

Mao và mẹ tôi ra còn đôi Hoành Tá Tràng và Cục Kẹo có vẻ khả quan.
Bằng chứng là Cục Kẹo hồ hởi khoe với tôi Hoành Tá Tràng không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.