CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 191

“Vậy anh hãy đối xử tốt với cô ấy, đừng lạnh lùng đến tàn nhẫn như

thế nữa, tôi thấy hai người rất đẹp đôi.”

Hoành Tá Tràng nhìn thẳng vào mặt tôi, cái nhìn khiến tôi đỏ bừng

mặt, tôi cúi xuống để tránh ánh mắt như thiêu đốt đó. Hoành Tá Tràng nói
nhỏ.

“Cô nghĩ thế à?”

Tôi gật đầu, Hoành Tá Tràng im lặng tu một hớp nước rồi đứng dậy.

“Về thôi.” Tôi nghe trong giọng nói đó có sự kích động đang kìm nén.

Hoành Tá Tràng đưa tôi về, cả hai đi bộ cho đến lúc về đến nhà tôi, không
ai nói gì, thi thoảng tôi chỉ nghe tiếng thở dài rất nhẹ của anh ta. Trời ơi, cái
không khí chết tiệt này khiến tôi cũng có cảm giác buồn quá, một nỗi buồn
man mác thật khó hiểu.

Tôi chia tay Hoành Tá Tràng và len lén mở cổng vào nhà. Tôi cố gắng

phi lên phòng một cách nhanh nhất để tránh mặt mẹ. Tôi vừa lao vào phòng
chốt cửa thì ngay lập tức mẹ tôi lại gõ cửa.

“Phương! Phương! Ra đây ngay!”

Tôi leo lên giường trùm chăn kín mít.

“Còn ngủ rồi!”

“Ngủ cái gì, ra đây ngay!”

“Con ngủ rồi, thật mà.”

Tôi nhất định không xuất hiện mặc cho mẹ tôi liên tục gõ cửa. Nói về

độ gan lì thì mẹ tôi làm sao bằng tôi được. Cuối cùng bà vẫn phải bỏ cuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.