CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 199

“Anh không sao, chỉ như kiến cắn ấy mà.”

Cục Kẹo vẫn nước mắt lưng tròng, còn tôi khi nghe câu đó của Hoành

Tá Tràng chợt nhiên người như có một nguồn điện giật. Anh ta chưa từng
nói câu nào dịu dàng như thế với Cục Kẹo và đương nhiên với cả tôi. Cục
Kẹo lại nức nở khi nhìn thấy mấy vết xước trên mặt Hoành Tá Tràng,
Hoành Tá Tràng liên tục xoa dịu Cục Kẹo.

“Anh không sao thật mà, ti tí thôi mà.”

Trong phút chốc, sự tức giận của tôi tan biến. Tôi cảm thấy mình trở

thành người thừa và thật vô duyên nếu cứ đứng đơ như vậy. Tôi lặng lẽ rút
lui. Trên đường về, không hiểu sao lòng tôi nặng như đeo đá. Ôi, tình cảm
con người thật phức tạp, giá như tôi là một con cá có phải hơn không???

Từ hôm đó, tôi không còn đến thăm Hoành Tá Tràng nữa, cũng không

gọi điện hay nhắn tin gì. Tôi nghĩ, họ đã có nhau thì tôi chẳng còn lý do gì
để vun xới cho họ. Hơn nữa, sự xuất hiện của tôi chỉ làm cho hai người mất
tự nhiên mà thôi. Dù vậy, thi thoảng tôi vẫn băn khoăn không biết anh ta
xuất viện chưa, tình trạng thế nào?... Những lúc đó, tôi chỉ gọi điện hỏi qua
Cục Kẹo, mỗi lần Cục Kẹo nói “Tốt chị ạ, sao chị không đến thăm anh ấy”.
Tôi lại giả vờ kiếm cớ, “À, chị bận quá mà”. Tôi nói thế mà trong lòng vẫn
có gì đó ngậm ngùi đến lạ. Tôi nhớ đến những lời nói dịu dàng an ủi mà
Hoành Tá Tràng dành cho Cục Kẹo rồi chợt nghĩ, sao anh ta không bao giờ
nói với mình những câu như thế nhỉ? Ơ, mà tôi với anh ta thì liên quan quái
gì đến nhau chứ, giữa oan gia với oan gia thì làm gì có sự dịu dàng?

Một buổi tối rất muộn, khi tôi đang co ro trong mớ chăn ấm thì có

tiếng gõ cửa rất nhẹ. Kỳ lạ, chẳng nhẽ có ai khác trong nhà này sao? Mẹ tôi
không bao giờ gõ cửa một cách rụt rè như thế, bà chỉ đập cửa thôi. Tôi vừa
ngạc nhiên, vừa thận trọng trùm kín chăn ra mở cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.