CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 205

chân mà. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình quá bất nhân khi ngồi rung đùi
chơi điện tử thế này, tôi đành đứng dậy, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Đúng như tôi dự đoán, Hoành Tá Tràng đang đứng ngơ ngác trước

cổng bệnh viện, một tay vẫn treo lủng lẳng bằng sợi dây tròng qua cổ, anh
ta vẫn vậy, chẳng gầy đi một lạng nào. Thấy tôi lượn xe đến gần, anh ta
cười cười vẫy cái tay còn lại, vẻ mặt đẹp trai và nụ cười sát gái hàng loạt
của anh ta khiến cơn bực tức trong tôi tan biến, chẳng biết ma xui, quỷ
khiến thế nào mà tôi lại cười lại với anh ta mới chết chứ. Anh ta chẳng nói
chẳng rằng thả ngay cái túi đồ xuống chỗ để chân, rồi kéo cái mũ bảo hiểm
tôi đang treo phía trước đội lên đầu. Hoành Tá Tràng chìa mặt về phía tôi,
hai cái quai mũ đung đưa trước mặt, vẻ mặt anh ta như chờ đợi.

“Cài vào cho tôi!”

Ơ hơ, ở đâu ra cái ngữ bắt người khác phải phục vụ như mình là ông

chủ ấy nhỉ? Tôi định đập bốp lên đầu anh ta một cái, nhưng sực nhớ đến cái
tay băng bó nên đành miễn cưỡng cài lại quai cho anh ta. Hoành Tá Tràng
mỉm cười nhìn tôi đang luống cuống cài quai mũ. Trong thoáng chốc,
người tôi như bị điện giật khi tay vô tình chạm vào má anh ta, cảm giác tê
tê ở đầu ngón tay khiến tôi bối rối. Hoành Tá Tràng cứ nhìn thẳng vào mặt
tôi, cái nhìn đầy mưu mô. Tôi rụt tay lại, nói một câu cụt ngủn.

“Được rồi, lên xe đi.”

Hoành Tá Tràng lại khuyến mại cho tôi thêm một nụ cười nữa, nụ cười

mê hồn nhất mà tôi từng thấy. Thật khổ cho cái tính háo sắc của tôi quá.

Khi Hoành Tá Tràng ngồi yên vị trên xe, tôi mới phóng vút đi. Hoành

Tá Tràng hét toáng lên.

“Đi từ từ, cô làm gì mà chạy như ma đuổi thế!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.