CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 207

là một đôi vợ chồng trung niên làm ngân hàng. Thế làm gì có chuyện anh ta
là hàng xóm của tôi được. Tôi lắc đầu.

“Đồ bốc phét! Tôi làm gì có hàng xóm nào khó chịu như anh!”

Hoành Tá Tràng cười tủm tỉm.

“Tôi mới là người phải nói câu đó chứ, chẳng phải cô từng lấy sào

chọc khế nhà tôi và ném đá vào đầu tôi à?”

“Hả???”

Tôi choáng váng, nhìn lại Hoành Tá Tràng! Trời ơi, không lẽ … không

lẽ… là anh ta? Đúng là oan gia ngõ hẹp … Hoành Tá Tràng thấy tôi sửng
sốt thì cười khoái trá.

“Thế nào? Nhớ ra chưa?”

Khỏi phải hỏi, giờ thì tôi nhớ ra rồi, nhưng tôi vẫn không thể tin được,

người hay nói là duyên kỳ ngộ, nhưng giữa tôi và Hoành Tá Tràng thì phải
gọi là oan gia kỳ ngộ mới đúng…

Số là, hồi bé, khi nhà tôi mới chuyển đến khu này sống, tôi phát hiện

ra nhà hàng xóm sau lưng nhà mình có một cây khế rất sai quả. Nhà đó
cách nhà tôi một hàng rào thấp, nhưng vì hai nhà xây kiểu quay lưng vào
nhau nên chẳng bao giờ giao lưu với nhau… Từ khi phát hiện ra cây khế,
ngày nào tôi cũng thò sào qua cửa sổ phòng mẹ tôi để chọc khế. Tôi chẳng
ăn mấy, chỉ chọc cho vui thôi. Hồi đó, tôi bị thằng bé nhà đó (Gọi là thằng
bé chứ thực ra nó cũng hơn tôi vài tuổi) mắng mấy lần nhưng tôi chả sợ. Đã
thế, tôi còn chọc tức nó nhiều hơn, tôi dùng gậy đập đập cho khế rụng
xuống, có hôm khua gậy thế nào sém tí là vào đầu nó. Nó cũng chẳng vừa,
lấy đá ném lại tôi. Thế là chiến tranh nổ ra, nó ném đá thì tôi cũng ném đá.
Tôi nhặt cục đá to đùng lên và nhắm mắt ném một phát. Tôi nghe thằng bé
hét lên một tiếng “Á”, nó giơ tay ôm đầu, tôi thấy mấy giọt máu tứa ra….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.