CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 209

Hoành Tá Tràng nhất định không chịu, anh ta nói, lần trước anh ta đã

chở tôi về tận nhà, còn dìu vào nhà nữa thì lần này tôi phải như thế với anh
ta. Trời ơi! Biết thế này thì lần trước tôi đừng ăn vạ làm gì. Anh ta nhất
định bám trụ trên xe, tôi đành chở anh ta về, với điều kiện không được hở
ra chuyện là tôi ở cạnh nhà anh ta. Hoành Tá Tràng gật đầu, mặt rất gian
xảo.

Tôi chở Hoành Tá Tràng về nhà, trái với dự đoán của tôi, bố mẹ

Hoành Tá Tràng tiếp đón tôi rất niềm nở. Vốn định thả anh ta trước cửa rồi
chuồn về, nhưng hai ông bà quá nhiệt tình mời vào uống nước nên không
còn cách nào khác tôi phải ngồi nán lại. Trời ạ, mà đã ngồi uống nước thì
lại phải ở lại ăn cơm, tôi chưa kịp há mồm ra phản đối thì một mâm cơm đã
được đặt bộp lên bàn, thế là phải ăn. Mà khổ, tính tôi thì háu ăn, tia ngay
vào mâm, thấy toàn món ngon nên không nỡ từ chối. Với lại, bố mẹ anh ta
có biết tôi là đứa nào đâu mà phải ngại. Trong lúc ăn cơm, bố anh ta hỏi.

“Nhà cháu ở xa đây không?”

Tôi luống cuống đặt đũa xuống định trả lời, thì Hoành Tá Tràng đã

cướp lời.

“Dạ! Gần ạ!”

Tôi lừ mắt về phái Hoành Tá Tràng, anh ta tủm tỉm ăn cơm tiếp, tôi

vội giải thích.

“Dạ! Nhà cháu cách đây mấy phố, cũng gần ạ!”

Hoành Tá Tràng vẫn tủm tỉm cười, đồ đáng ghét, tôi chỉ muốn đập cái

bát vào mặt anh ta thôi. Bữa cơm rôm rả hơn với đủ thể loại hỏi thăm.
“Cháu làm nghề gì? Bố mẹ cháu có khỏe không?” Ô, hỏi gì mà kỹ thật đấy,
nhưng tôi vẫn thành thật trả lời mọi thứ, ngoại trừ việc nhà tôi ở ngay sát
lưng nhà anh ta ra. Có một điều khiến tôi cảm giác ấm cúng và cảm động là
lúc tôi nói tôi không có bố, cả hai bác ấy dừng đũa lại nhìn tôi cảm thông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.