CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 210

Bác gái còn chép miệng “Mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng mình biết vượt qua
hoàn cảnh là tốt lắm rồi.”. Bác trai gật gù theo, tôi im lặng, cố kìm giọt
nước mắt đang chực rơi trên má. Nếu bố mẹ Lãng Tử cũng nói được những
điều như thế này, thì biết đâu, giờ này tôi và Lãng Tử đang cùng nhau
chuẩn bị cho đám cưới rồi.

Hoành Tá Tràng tiễn tôi sau bữa cơm, tôi nói, thực ra bố mẹ anh

không đáng sợ như tôi nghĩ. Anh ta chỉ cười, tôi hỏi anh ta về Cục Kẹo,
Hoành Tá Tràng thoáng ngần ngừ. Tôi nói Cục Kẹo rất dễ thương và hai
người rất đẹp đôi. Hoành Tá Tràng cười, anh ta nói.

“Ừm, tôi cũng thấy thế!”

Tôi lặng đi, có cảm giác gì đó gần như sự thất vọng vừa rơi vào lòng.

Ơ hay nhỉ? Tại sao lại thất vọng khi hai người mình cố gắng mai mối đã
đến được với nhau? Hoành Tá Tràng nhìn tôi.

“Này, cô sao thế?”

Tôi vội vàng lấy lại sự tự tin vốn có.

“À, tại tôi no quá.”

“Đến nhà người ta mà ăn hùng hục như trâu thế thì no là phải.”

Ôi! Hoành Tá Tràng, anh vừa mới khiến tôi lặng đi một tý thì đã vội

khơi sự tức giận trong tôi lên đến đỉnh cao. Tôi đập thẳng vào tay anh ta.

“Ai là trâu hả? Đồ thô thiển!”

Anh ta ôm lấy tay kêu đau, lúc đó tôi mới nhớ ra mình vừa phang cho

anh ta một phát vào cánh tay quấn băng. Tôi tái mặt, rối rít xin lỗi, tôi bảo
anh ta đừng kêu nữa, nhỡ bố mẹ anh mà nghe thấy thì tôi còn mặt mũi nào
nữa. Vừa mới đánh chén no nê ở nhà người ta xong, chưa ra đến cửa đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.