CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 206

Đáng đời, sao mấy lần trước tôi ngồi sau xe anh, cũng hét khản cổ câu

tương tự thế mà anh có thèm ngó ngàng đâu, giờ anh mới biết cảm giác của
tôi lúc đó nhé. Tôi chẳng nói gì, vẫn phóng tiếp, Hoành Tá Tràng ghế vào
tai tôi.

“Cô mà chạy nhanh nữa là tôi sẽ ôm cô đấy!”

Cái gì? Ôm á? Thật là trơ trẽn, còn một tay mà vẫn đòi ôm tôi á? Tôi

đi chậm lại, miệng thở ra một câu đầy sát khí.

“Cứ ôm đi, rồi anh treo nốt cái tay còn lại.”

Hoành Tá Tràng cười ha ha, còn tôi mặt có tí đo đỏ.

Đi được một đoạn, tôi mới nhớ là mình đang bon bọn chạy xe về …

phía nhà mình, trong khi nhà Hoành Tá Tràng ở đâu tôi nào có biết. Tôi
ngoái lại hỏi.

“Này, nhà anh ở hướng nào thế?”

“Cùng hướng với nhà cô!”

“Thế á? Ngạc nhiên nhỉ? Nhưng mà ở đường nào?”

“Cùng đường với nhà cô!”

Tôi bắt đầu bực mình với cách trả lời tưng tửng của anh ta.

“Anh điên à, chẳng nhẽ anh là hàng xóm của tôi chắc?”

“Ờ, thì đúng thế mà, giờ cô mới biết à?”

What? Tôi lập tức phanh kít xe lại, nhìn chòng chọc vào mặt anh ta.

Không thể nào, tôi làm gì có lão hàng xóm nào như thế này. Tôi cố lục lại
trí nhớ của mình, rõ ràng, bên phải nhà tôi là đôi vợ chồng trẻ, còn đối diện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.