CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 46

ngày chủ nhân của mày bắt đầu chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh chứ. Mặc
dù bụng thầm nguyền rủa chiếc xe, nhưng mặt tôi vẫn nhìn thẳng về phía
trước, công nhận có thêm đôi giày cao gót tôi thấy mình Lạnh Lùng và
Kiêu Hãnh thật, nó cứ bắt tôi đi đứng ngễu nghện như một con khỉ vừa dẫm
phải gai ý.

Mới đến giữa phố, mồ hôi đã đầm đìa cả mặt, một vài người đứng bên

đường nhìn tôi, thật lạ, ở đâu ra cái văn hóa chỉ trỏ, bình phẩm người đang
gặp hoạn nạn thế nhỉ ? Dù người đó không phải là tôi thì tôi không bao giờ
chỉ trỏ như họ cả, vì đơn giản tôi thấy cái việc đứng bàn tán, nhìn ngó
những người gặp hoạn nạn như mấy kẻ kia thật là vô tâm và hèn nhát. Đôi
giày cao gót và chiếc váy lần này hại tôi thật thê thảm, bước nhanh không
được, leo lên đẩy cũng không xong. Tôi cáu đến mức muốn khóc. Ô hay,
con gái rất buồn cười, hễ cảm thấy khó khăn một tí là khóc, quá yếu đuối.
Đương nhiên, tôi thì khác, mặc dù tôi muốn khóc nhưng chưa bao giờ tôi
khóc. Giờ phút này tôi chỉ muốn vứt mẹ cái xe ở đây cho nó thoải mái nhẹ
lòng, nhưng chao ôi, mong muốn và thực hiện là hai việc hoàn toàn khác
nhau. Trong lúc tôi cong mông lên đẩy, tự nhiên tôi thấy như nhẹ bẫng đi,
chiếc xe có vẻ bon hơn. Tôi cười thầm, cuối cùng mày cũng chịu thua chị
mày hả ? Thật là oanh liệt. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Cô làm cái gì mà như khỉ leo dốc thế hả ?

Cái gì ? Đứa nào dám so sánh tôi với khỉ hả ? Tôi quay ngoắt lại, thủ

thế sẵn để cho hắn ăn một cái bạt tai. Nhưng tôi dừng lại kịp, cái giọng
xách mé này có ai khác ngoài Hoành Tá Tràng đâu. Tôi hét toáng lên.

- Hoành Tá Tràng !

- Này, cô không biết gọi cái tên nào lịch sự hơn à ?

- Thế là quá lịch sự với anh rồi.

- Vậy, cô tự dắt xe một mình nhé !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.