CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 47

Hoành Tá Tràng phủi phủi tay đinh đi, lúc này tôi mới bừng tỉnh, ô hô

hô, sao Hoành Tá Tràng lại đi vào đường này nhỉ ? Hôm nay hắn cũng
không mặc đồng phục nữa, công nhận nhìn bảnh trai lắm. Tôi dịu giọng lại,
mặt tôi như nở hoa.

- À, không, anh Vương Lực Hoành, anh đi đâu thế ?

- Tôi đi đâu cũng phải khai báo cho cô à ?

- Ý tôi là… anh không mặc đồng phục ?

- Hôm nay tôi được nghỉ .

- À, may quá, thế anh vui lòng dắt hộ tôi cái xe ra đầu phố được không

?

- Tốt, thế còn bùi tai. Cô xê qua một bên đi.

Thật, tôi tự khâm phục tài năng diễn xuất của mình quá, thế này mà

chẳng đạo diễn nào mới tôi đóng phim mới cú chứ. Hoành Tá Tràng đã bị
khuôn mặt giả nai tơ của tôi thôi miên, hắn dắt xe đi một đoạn, rồi ngoái lại
nhìn tôi, cười rất đểu giả.

- Này, nhân tiện, cô mặc váy nhìn cũng được đấy !

Chuyện, tôi mà lại. Tôi mặc cái gì chẳng đẹp. Cuối cùng, anh ta vẫn

cứ bị nhan sắc của tôi mê hoặc, nhưng đừng tưởng bở nhé, một người xấu
xa, nhỏ nhen như anh thì không bao giờ tôi thèm để ý đâu. Hoành Tá Tràng
quay lại nhìn tôi lần nữa, anh ta lại tủm tỉm cười ( Tôi biết ngay là hắn mê
tôi tít mắt rồi).

- Này, cô sẽ trông khá hơn nếu không có hai cục má đỏ như hề trên

mặt đấy !

Tôi nhảy dựng lên, lao về phía chiếc gương xe máy của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.