CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 75

Mặc dù ông ta đã đi, nhưng cục tức của tôi cứ dồn ứ trong cổ, tôi phải

gào thét, phải đập phá gì đó mới mong giải tỏa được nỗi bức bối này.
Không suy nghĩ gì thêm, tôi lao lên sân thượng tòa nhà. Vừa mới nhô đầu
lên, tôi nhìn thấy bóng một người đàn ông đang đứng tư lự. Mặc kệ, tôi
phải xả nỗi bực tức này đã, anh ta là ai ? đang buồn chuyện gì thì có liên
quan gì đến tôi. Tôi nhảy xổ ra, bắc loa tay lên mồm và ngửa cổ lên trời hét
cật lực.

- A…a….a……a……….a…!

Người đàn ông kia giật mình quay lại nhìn tôi. Ối trời, Lãng Tử ! Anh

ấy hốt hoảng nhìn tôi.

- Có chuyện gì thế ?

- À… không… không có gì !

Nói dứt câu tôi chạy biến. Có hâm mới ở lại nói chuyện vào lúc đó.

Tôi dù xinh đẹp, dù thông minh đến đâu thì cũng phải biết xấu hổ chứ.

Ngày hôm đó, sự xuất hiện của ông khách đã xóa tan tinh thần làm

việc vui vẻ của tôi. Tôi mất cả buồi chiều để ngồi trong phòng sếp Tam
Mao kể tội ông ta. Tôi cũng không quên nhấn mạnh rằng, nếu gặp ông ta
thêm một lần nữa, tôi sẽ thực thi công lý ( tức là tung chưởng ấy mà) .
Được cái, sếp tôi rất dễ thương, ông ngồi im, thi thoảng tủm tỉm cười khi
nhìn tôi đang đi đi lại lại hoa chân múa tay chém gió nhiệt tình. Đấy, nếu
ông ấy cũng như thế khi tôi đề nghị tăng lương thì có phải độ dễ thương đã
tăng lên bội phần không ? Đằng này, nghe chém gió thì thích mà nhắc đến
tiền thì mặt như mặt khỉ. Nói chung, tóm lại là cuối cùng vẫn có người
nghe tôi, thế coi như tôi được an ủi rồi. Nhưng báo hại, hôm đó tôi lại phải
về muộn vì phải giải quyết nốt việc còn tồn đọng trong ngày. Đấy, chém gió
không phải lúc nào cũng có lợi đâu nhé. Tôi cắm mặt vào giấy tờ cho đến
tám giờ tối. Bụng đói meo, khổ thân tôi, cái lão Hoành Tá Tràng hôm nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.