CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 77

Cái khỉ gì đây ? Sao anh ấy lại đổi sang kiểu giọng chị Thanh Tâm

tâm tình với mình thế này. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ mỉm cười bước tiếp.
Nói thật, tôi cãi nhau thì giỏi chứ chuyển sang tâm sự thì… ngu cực, đành
im lặng cho nó xong chuyện. Lãng Tử vẫn đi cạnh tôi, kỳ lạ thật. Tôi đành
phải hỏi.

- Ơ sao anh đi bộ thế ?

- À… anh… cũng… đi xe… bus !

- Giàu thế đi xe bus làm gì cho khổ.

Tôi đáp thản nhiên. Lãng Tử cười.

- Ai nói giàu thì không nên đi xe bus ?

- Chẳng ai nói, nhưng đó là chân lý !

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, đến hàng bán thú bông ở ngay gần

điểm chờ xe bus, bỗng nhiên Lãng Từ nói.

- À, anh muốn nhờ em một việc !

- Việc gì ?

- Em chọn giúp anh một con thú bông đi !

- Anh tặng vợ hay con hay cháu hay là ông bà nội ngoại ?

- Ơ hay, ông bà nội ngoại cũng cần gấu bông à ?

Lãng Từ cười, còn tôi cũng cười, nói chung tiện mồm thì nói thế thôi,

chứ đương nhiên thằng đần nó cũng biết không ai tặng gấu bông cho ông
bà nội, ngoại. Tôi đứng lại nhìn một lượt, trời ạ, từ bé đến giờ tôi có biết ba
cái trò này đâu. Tôi chẳng dám chọn giúp, sợ mình thích mà người ta chê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.