CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 78

thì có phải bẽ mặt không. Lãng Tử thấy tôi đứng hơi lâu nên nhiệt tình
nhảy xổ vào ôm một em búp bê ( mà không phải búp bê, nó nửa người nửa
thú nên tôi chẳng biết gọi nó là gì ), em này màu sắc lòe loẹt nhất mà tôi
từng thấy, váy da cam, áo xanh da trời viền vàng, tóc màu xanh, chân màu
đỏ. Lãng Tử giơ nói lên, vẫy vẫy đầy hào hứng.

- Con này được không ?

Tôi nhìn khuôn mặt hào hứng của Lãng Tử và nhìn con vật kỳ dị đó.

Thôi được, dù sao cũng có phải của tôi đâu mà tôi đắn đo, tôi cũng có phải
bỏ tiền ra đâu mà suy nghĩ nhiều. Ngay lập tức tôi gật đầu cái “rụp” mà
trong lòng thầm nghĩ, chết, vợ anh ta mà biết mình chọn giúp anh ta con vật
này để tặng cô ấy thì mình bị chửi ba kiếp chưa xong mất. Nhưng kệ, vợ
anh ta chửi thì anh ta nghe chứ có phải tôi nghe đâu mà sợ. Lãng Tử vui vẻ
trả tiền rồi ôm con gấu đi ra, quả thật tôi nhìn anh ấy mà lòng không hiểu
nổi, sao một kẻ đẹp trai như thế mà gu thẩm mĩ thì tồi tệ đến nhường ấy.
Bỗng nhiên, Lãng Tử dúi con vật đó vào tay tôi rồi nói rất nhanh.

- Tặng em đấy !

- Em á ?…

Tôi choáng váng đỡ lấy mà không kịp phản ứng gì. Lãng Tử đi nhanh

ra phía đường, vẫy một cái taxi rồi quay lại vẫy chào tôi.

- Mai gặp lại em nhé !

Sặc ! Còn gặp cái nỗi gì nữa, tôi đang chết đứng như Từ Hải đây. Cái

quái gì đang xảy ra thế này ? . Lãng Tử đã lên taxi đi khuất từ lúc nào, còn
tôi vẫn đứng như chôn chân ở chỗ đó. Một lúc lâu sau, tôi trấn tĩnh lại, nhìn
xuống con thú bông mình đang ôm. Trời ơi là trời, nếu biết anh ta tặng
mình thì mình đã chọn con khác chứ không phải cái con thú xấu xí, đồng
bóng này. Tôi mếu mặt đi về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.