CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 83

Tôi cứng đờ người, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và nằm ngoài mọi

suy đoán của tôi. Tôi không biết mình phải nói gì vào lúc này, và cũng
không thể diễn tả được cảm giác của tôi ngay tại đây được. Chỉ biết rằng,
có rất nhiều sự hỗn loạn ở trong tôi. Lãng Tử vẫn nói tiếp.

- Anh đã không ngừng nghĩ về em từ lúc anh nhìn thấy em ở căng tin

tòa nhà. Và cả trong những lần gặp sau này nữa.

- Rồi sao ?

- Như em biết đấy, anh đã nhờ Nguyễn chuyển lời và quà đến cho em !

- Hả ? Hóa ra Hăng- rô Nguyễn là gián điệp của anh sao ?

- Gì ? em gọi anh ta là Hăng – rô á ?

- Ừm… thì… chẳng phải anh ta hô răng sao ?

Lãng Tử bật cười sảng khoái, còn tôi thì muốn có một lỗ nẻ nào đó nứt

ra để tôi rúc xuống. Tôi cố gắng to tiếng để át đi mọi ngổn ngang trong
lòng mình.

- Tại sao anh không tự đi mà phải nhờ hắn ta ?

- Anh phải thăm dò chứ, với lại… anh sợ em hiểu nhầm…. Nhưng

hôm trước, nhìn thấy em đi với cái gã gì cao to, vừa đi vừa ăn bánh rán ấy,
anh mới nghĩ rằng, nếu anh không hành động nhanh, anh có thể sẽ mất cơ
hội.

- À, cơ hội gì ? ( Trời ạ, tôi nổi tiếng thông minh mà không hiểu sao

lúc đó lại hỏi một câu ngu thế chứ lị).

- Để tán tỉnh em !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.