CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 97

Mẹ tôi lôi Hoành Tá Tràng vào bên trong khiến tôi đang đứng dựa vào

hắn ta cũng chới với suýt ngã. Mẹ ơi là mẹ, con gái mẹ thì mẹ không dìu,
mẹ lại dìu lão chết tiệt kia vào nhà là sao ?. Mẹ tôi lườm xéo tôi một cái, (
trời đất, giờ tôi mới biết mẹ tôi lợi hại đến nhường nào, bình thường trông
bà nghiêm khắc và dịu dàng là thế, mà đến lúc cần cũng giơ nanh, giương
vuốt như ai) . Bà đẩy Hoành Tá Tràng ngồi xuống, mặt hắn ngây ra.

- Cậu đừng có chạy nhé, đừng hòng chạy trốn nhé.

Ôi, mẹ ơi, hắn ngồi lù lù trước mặt mẹ mà trốn cái nỗi gì. Hoành Tá

Tràng lúng búng mấy câu trong miệng ( gớm, bình thường cãi nhau với tôi
thì hùng dũng là thế, mà giờ co rúm lại như con ốc, thật đáng đời).

- Bác…bác… bình tĩnh…

- Không bình tĩnh bình tiếc gì hết. Tóm lại, cậu phải có trách nhiệm

với con gái tôi. Cậu xem, chân cẳng nó như thế, giờ phải làm thế nào ?

- Nhưng… nhưng… thưa bác…

- Không thưa gửi gì hết ! Đưa số điện thoại của bố mẹ cậu đây, chuyện

này phải người lớn trao đổi mới được.

Ối mẹ ơi, Hoành Tá Tràng vã mồ hôi, còn tôi thì thót cả tim. Định để

hiểu nhầm tí để dọa hắn ta, không ngờ mẹ tôi cao thủ quá, đành phải hạ
màn thôi. Tôi cuống cuồng chặn mẹ tôi lại.

- Mẹ… mẹ… hiểu nhầm rồi !

Mẹ tôi sựng lại nhìn tôi.

- Nhầm gì mà nhầm, mày ngồi im đi để mẹ giải quyết.

Công nhận, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng mẹ tôi và tôi rất giống

nhau ở thói quen cầm đèn chạy trước ô tô. Tôi đành phải tìm cách hạ hỏa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.