CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 98

cho mẹ tôi, và kéo bà ngồi xuống. Bà ngơ ngác nhìn tôi, đương nhiên, câu
chuyện xảy ra ở ngoài đường đã được tái hiện lại thông qua người kể
chuyện tài năng là tôi. Tôi không quên nhét vào đó những uất ức khi phải đi
cấp cứu trên cái xe kỳ cục đó. Hoành Tá Tràng mặt như giãn ra, còn mẹ tôi
thì luống cuống xin lỗi hắn.

Thế là xong ! . Từ chỗ mắng như tát nước vào mặt Hoành Tá Tràng

mẹ tôi đã quay sang bắt tay, bắt chân, mời trà rót nước rồi đon đả tiễn anh
ta ra tận cổng. Tôi vừa nhìn mẹ, vừa cảm thấy thán phục sự thay đổi thái độ
và tâm trạng của mẹ tôi trong từng khoảnh khắc, công nhận, người đời nói
cấm có sai. “Hổ phụ sinh hổ tử “ ( Trong trường hợp này là Hổ mẫu mới
đúng). Hoành Tá Tràng ra về mang theo trọng trách là phải đưa đón tôi đi
làm đến lúc tôi khỏi chân mới thôi. Hắn ta gật đầu lia lịa trước yêu cầu của
mẹ tôi, tôi phục mẹ sát đất, ăn vạ thế mới đáng nể chứ. Ha ha, thế là xong,
tạm thời trong cả tháng tới tôi chẳng việc gì phải xô đẩy trên xe bus, và
cũng chẳng tội gì phải mua một cái xe máy mới, còn nữa, tôi sẽ hành hạ
Hoành Tá Tràng cho bõ ghét. Mẹ thật là tuyệt vời, mẹ “năm bờ oăn” !. Tôi
chưa kịp ngậm cái miệng đang ngoác ra cười sung sướng thì mẹ tôi vào, lúc
này bà mới liếc chân tôi.

- Thế nào ? Có đau lắm không con ?

- Ơ, con cứ tưởng anh ta mới là con mẹ chứ, mẹ chăm sóc anh ta ghê

thế kia mà.

- Vớ vẩn. Mày không cảm ơn mẹ mày thì thôi, lại còn mát mẻ.

- Sao con lại phải cơm ơn mẹ !

- Ơ hay, không phải mẹ vừa ăn vạ để tạo điều kiện cho hai đứa mày có

nhiều thời gian bên nhau à ? Mẹ thấy thằng bé này đẹp trai, dễ thương đấy.
Tóm lại, nó là một con cá to , cố mà bắt con ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.