CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 243

“Thưa ngài, nếu có thể, tôi thấy cách duy nhất để bọn tá điền cút về

bờ biển là lấy đi nơi ở của bọn chúng.” Melford nhìn ra ngoài, tuyết bắt đầu
nặng hạt táp thẳng vào khung cửa sổ. “Nếu không có nhà Andrews giúp đỡ
nơi ăn chốn ở, bọn chúng sẽ chẳng còn lý do gì ở lại đây nữa.”

“Mày định làm gì?”

Melford nhún vai. “Lúc nào cũng có thể có tai nạn xảy ra. Một ngọn

nến hay một cái đèn lồng có thể tự dưng đổ nhào rồi bốc cháy. Không có
nhà, bọn họ sẽ buộc phải trở lại Luân Đôn, không phải sao?”

“Ngài công tước chắc chắn sẽ mang họ về đó.” Gã gật đầu, thích cái ý

tưởng đơn giản này.

“Ngay sau buổi lễ thành hôn sẽ là thời gian lý tưởng nhất,” Melford

đề nghị. “Trong đầu tôi có vài người có thể phóng hoả. Bọn chúng chắc
chắn có thể khiến căn nhà bị hủy hoàn toàn.”

Gã bá tước gật đầu. “Ta để ngươi giải quyết chuyện này, coi như ta

không tham gia gì cả.” Gã ngồi tựa lưng vào ghế, với tay lấy ly rượu bằng
pha lê. “Nếu tìm thấy Praser thì làm sao để gã vĩnh viễn không bao giờ có
thể trở thành vấn đề của chúng ta được nữa.”

“Như ngài muốn, thưa bá tước.” Melford cúi đầu. “Và tôi đoán là

ngài không muốn có tiểu thư nào nhà Andrews bị thương trong cuộc tấn
công này.”

“Tốt hơn cả là để bọn họ rời khỏi nhà trước khi phát hỏa", Strathland

nói. "Chút sợ hãi sẽ là chuyện không thể tránh khỏi.”

“Tôi sẽ sắp xếp ổn thoả,” Melford cam đoan.

Strathland nốc cạn ly rượu, ngồi ngả người ra sau, tưởng tượng trong

đầu hình ảnh đất đai kéo dài khắp dải đất Cao nguyên Scotland này. Lợi
nhuận kiếm được từ len sẽ tăng trong vài năm tới và khi gã lấy lại đất đai
thì sẽ càng có nhiều chỗ cho bọn cừu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.