CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 288

Nhưng gã người hầu cúi đầu. “Chẳng ích gì đâu. Bọn chúng có súng

và bọn chúng mạnh hơn.” Giọng nói ê chề cho thấy mọi hy vọng trong gã
đã hoàn toàn mất hết. “Tôi chỉ làm vậy để cứu Colleen.”

Paul không thể nói gì được bởi vì lý lẽ lúc này cũng chẳng thể thay

đổi được những gì đã diễn ra. Anh cũng không nói cho MacKinloch biết giờ
phút này có lẽ người của Strathland cũng đã cưỡng hiếp em gái gã rồi. Tên
người hầu sẽ chẳng thể chịu nổi nỗi tuyệt vọng đó và làm vậy cũng chẳng
thể giải quyết được chuyện gì.

“Làm ơn đừng nói với Phu nhân Lanfordshire”, MacKinloch nài nỉ.

“Tôi sẽ đưa Colleen đi về phía bờ biển. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở
đây.”

Việc gã rời khỏi đây chẳng phải hành động đúng đắn, những gì gã đã

làm cần phải để cho công lý phán xử. Paul không nói gì, anh không thể hứa
thả gã đi. Nhưng anh buông tay, không biết rõ mình cần phải làm gì.

Tên hầu vội lùi lại, sửa sang lại áo khoác trước khi rời đi. Gã đã làm

theo lời hứa, không trở về nhà mà chỉ kéo chặt cái áo khoác và biến mất
giữa những người tá điền. Paul vẫn đứng yên trong chuồng ngựa, đầu anh
như muốn nổ tung.

“Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi dập lửa”, một giọng phụ nữ vang lên.

Anh ngước mắt và thấy Juliette Andrews đang tiến về phía chuồng ngựa.
Giọng của nàng thật bình thản và trầm tĩnh, dù rằng gương mặt xanh xao lộ
rõ vẻ hoang mang của người phụ nữ không biết phải làm gì.

“Anh rất hân hạnh được giúp đỡ”, Paul quay lại với con ngựa, không

nhìn nàng. Năm năm qua, anh đã bị Juliette cuốn hút hoàn toàn. Đôi mắt
xanh ôn hòa và mái tóc sẫm màu, nàng mang vẻ đẹp huyền bí của những
cánh rừng sơ khai. Lần đầu tiên trông thấy nàng, anh đã tự hỏi liệu trước
mắt mình phải chăng là một nữ thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.