CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 256

Hội đồng khoa học bệnh viện họp bàn cách xử lý. Cứ thử phun Pê-lê-xi-

lin vào vùng mổ rồi đóng lại, sau một tuần nếu chịu, sẽ không phải cắt tiếp.

Gần như chưa gặp ca này bao giờ, sau khi làm các công việc kể trên, anh

Tùng trao đổi với tôi:

- Chiến đấu gian khổ, ăn uống thiếu thốn, mất hết dinh dưỡng làm da

thịt anh bở, hay vì ảnh hưởng chất độc hóa học?

Ngay lúc ấy tôi có suy nghĩ, nhưng cũng thoảng qua, tôi lại tự nhủ, sẽ

không giải quyết được vấn đề gì. Nếu đúng thì nghĩ cũng đến thế, nếu
không đúng thì, tư tưởng là rất quan trọng, thanh thản là một thứ thuốc đặc
trị không thể mua được.

Đến lúc nhận lệnh thì người đã khỏe, chắc là bệnh lành chứ không ác.

Tôi tranh thủ luyện tập, ăn có ít hơn, vì dạ dày cắt nhiều, kết hợp đi xe đạp
về thăm nhà vào những ngày nghỉ.

- Anh lại đi!

Chưa kịp nói tiếp thì vợ tôi cắt ngang:

- Đi đâu?

- Đi B.

- Sao phải đi? Anh thuộc diện “phế phẩm”, dạ dày chỉ còn bằng cái

chén.

- Lệnh trên. - Tôi trả lời.

Một thoáng im lặng, nhìn nét mặt vợ, tôi thấy có cái gì như ý thức được

hai chữ lệnh trên, đồng thời lại buột lên nghi vấn:

- Hay là anh có cái gì trong đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.