CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 413

điểm đang đi vào giai đoạn kết thúc cuộc chiến tranh, cuộc trao đổi, tranh
luận có phần gay gắt.

Những ngày này anh thật vất vả, tất bật ngược xuôi, vui vì công việc, lo

lắng, trăn trở đến quên ngủ, quên ăn, người gầy sút cũng vì công việc. Nay
hướng bắc, mai hướng tây, rồi hôm sau qua hướng đông để xem xét tình
hình, nắm thực tiễn và trực tiếp bàn bạc giao nhiệm vụ cho cấp dưới, trao
đổi các biện pháp cụ thể thực hiện trong thời điểm “một ngày bằng hai
mươi năm”.

Trong buổi họp này, anh là cấp trên xuống giao nhiệm vụ, tôi là cấp dưới

nhận nhiệm vụ, chỉ có trách nhiệm thi hành; phải tiến công đánh chiếm một
mục tiêu, một địa bàn mang ý nghĩa chiến lược quân sự quan trọng thì còn
gì phải bàn?

Vậy mà hôm nay trong cái “giờ phút trận quyết chiến chiến lược của

quân và dân ta đánh vào sào huyệt cuối cùng của địch đã bắt đầu nhằm
hoàn thành cách mạng dân tộc dân chủ ở miền Nam, thực hiện thống nhất
Tổ quốc”(7), lại có ý kiến tranh luận như có cái gì không bình thường?

(7) Nghị quyết Bộ Chính trị ngày 31/3/1975.

- Cắt Sư đoàn 9 nhưng lại giao nhiệm vụ tiến công Xuân Lộc sớm, Sư

đoàn 7 đang từ Bảo Lộc phát triển lên Di Linh, Đà Lạt, sao không chờ chủ
lực của Bộ vào phối hợp cùng đánh, đảm bảo chắc thắng?

- Sớm hay muộn, khi đã tiến công Xuân Lộc phải đồng thời đánh chiếm

Vũng Tàu (đề phòng lính thủy đánh bộ Mỹ liều lĩnh nhảy vào biến đây
thành bàn đạp tiến hành phản kích), áp sát Biên Hòa. Thời cơ đến, nhổ luôn
sở chỉ huy quân đoàn 3 ngụy.

Anh Trà lắng nghe với sự cảm thông. Anh chờ tôi nói tiếp - một phút

yên lặng, đoán như tôi không trao đổi tiếp nữa, anh mới xen vào, vừa như
nhắc nhở chỉ thị vừa như động viên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.