CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 107

“Lấy dao phay… băm anh ra.” Du Nhiên trả lời.

Khuất Vân vẫn nhàn nhã như không: “Đừng phí sức làm gì, khi biết em

tới, tôi đã giấu hết dao đi rồi.”

Du Nhiên: “…”

Thói quen đôi khi là một chuyện thật tốt.

Ví dụ như hiện tại, Du Nhiên đã quen với việc bị Khuất Vân đả kích,

nên cảm thấy chẳng sao cả.

Sau khi khai giảng, nhìn từ ngoài vào cuộc sống có vẻ chẳng khác gì

trước đây, nhưng sâu bên trong, sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy.

Ví dụ như nói đến Du Nhiên, vì tránh cho tình cảm này không bị phơi

bày dưới ánh nắng, mỗi ngày cô nàng phải vắt óc nghĩ xem nên đi đâu hẹn
hò với Khuất Vân mới lãng mạn, mới an toàn.

Nhưng, bởi vì tình yêu cuồng nhiệt phân bố ra một lượng hormone lớn,

nhâm nhi những suy nghĩ phức tạp như vậy cũng khiến Du Nhiên cảm thấy
ngọt ngào.

Sau mấy tháng nóng chảy mỡ, thời tiết rốt cuộc cũng mát mẻ hơn một

chút.

Ngày hôm đó, Khuất Vân đưa Du Nhiên tới làng du lịch ở ngoại thành

uống trà, ngắm phong cảnh.

Khuất Vân ngồi trên ghế mây, hai chân vẫn vắt chéo như thường lệ,

thanh thản nhã nhặn, còn tay anh đang cầm chiếc cốc bằng đất nung, chậm
rãi uống trà.

Anh nhắm mắt lại, dưới ánh nắng mặt trời, mí mắt hơi mỏng gần như

biến thành trong suốt, giống như có thể nhìn thấy những mạch máu nho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.