CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 109

“Có gì không tốt?” Suy nghĩ của Du Nhiên bắt đầu rẽ sang rất nhiều

đường: “Ý của anh sẽ không phải là ở cùng em rất mất mặt đấy chứ?”

“Không phải chính em cho rằng quan hệ của chúng ta cần giữ bí mật

sao?” Khuất Vân không tiếp chiêu.

“Nhưng ở đây không hề có ai quen biết chúng ta.” Du Nhiên yếu ớt cúi

đầu, ai oán nói: “Em hiểu rồi, nhất định là anh ghét bỏ em.”

“Yên tâm.” Khuất Vân đã sớm quen với máu diễn kịch của Du Nhiên,

anh lại cầm chén trà lên, suy nghĩ rồi nói: “Cho dù có ghét bỏ, cũng phải
chờ ăn được rồi mới ghét.”

“Anh cho rằng nói như vậy em sẽ không có ý đồ với thân thể anh nữa?”

Du Nhiên cười, nói thầm: “Cứ mơ đi, em nhất định phải vấy bẩn sự trong
sạch của anh.”

Khuất Vân ngẩng đầu, thở dài: “Tôi nhớ khi vừa quen biết em, rõ ràng

em còn chưa cởi mở như thế.”

“Bởi vì khi đó anh không phải người đàn ông của em, em cởi mở với

anh làm gì?” Du Nhiên tung ra một đáp án vô cùng hợp tình hợp lý.

“Nói cách khác, em hiện giờ mới thật sự là em?” Khuất Vân hỏi.

“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu, ngay cả do dự một chút cũng không có.

“Nếu vậy,” Khuất Vân bỗng không báo trước mà nghiêng người lại gần,

giọng nói có chút không đàng hoàng: “Vậy, chúng ta ở lại đây một đêm,
hơn nữa, chỉ thuê một phòng… Thế nào?”

Nói xong, Khuất Vân giữ nguyên tư thế như vậy nhìn Du Nhiên, đôi

mắt đó dường như còn đen tối hơn cả ác quỷ địa ngục.

Anh đang đợi câu trả lời của Du Nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.