CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 110

Du Nhiên im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu.

Cuối cùng, khi mặt trời dần dần ngả về Tây, rốt cuộc cô nàng cũng

không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói: “Em thấy, bằng thể lực của
chúng ta, nên trọ lại liên tục ba đêm đi.”

Lần này, đổi lại là Khuất Vân im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu.

Phòng đương nhiên không thuê, hai người trở về khi màn đêm buông

xuống.

Du Nhiên đề nghị muốn ngủ lại nhà Khuất Vân, nhưng chủ nhà không

đồng ý, bởi vì lấy trường đại học là trung tâm, trong vòng bán kính ba km
đều là khu vực nguy hiểm.

Kết quả là, chủ đề cuộc nói chuyện lại trở về nội dung vừa rồi.

“Anh còn nói anh không ghét bỏ em?” Du Nhiên tiếp tục ai oán.

“Là em nói không muốn bị người khác biết chúng ta đang hẹn hò.”

Khuất Vân giải thích nhàn nhạt.

“Vậy vì sao anh không hề phản đối lời đề nghị đó, dù chỉ một chút?

Những chàng trai khác đều kiên quyết phản đối loại đề nghị này.” Du
Nhiên đau đớn oán trách bạn trai tuyệt tình.

“Những chàng trai khác? Có thể cho ví dụ không?” Giọng nói của

Khuất Vân bắt đầu nhẹ hơn nhiều, đây là điềm báo trước mỗi khi anh có
suy nghĩ gì đó.

Nhưng câu nói tiếp theo của Du Nhiên đã hoàn toàn bóp chết suy nghĩ

này ngay từ trong nôi: “Phần lớn đàn ông trên phim truyền hình đều như
vậy.”

Khuất Vân: “… Sau này tới nhà tôi không được xem ti vi nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.