CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 108

nhỏ, cùng với dòng máu đang chảy bên trong.

Đôi môi kia, nhẹ chạm vào chiếc cốc, mềm mại như cánh hoa.

Lát sau, Khuất Vân buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa em tới đây

là để ngắm phong cảnh.”

Trong lúc anh nói điều này, Du Nhiên ngồi ở đối diện đang hai tay

chống cằm, tràn ngập yêu thương nhìn Khuất Vân.

“Anh còn đẹp hơn.” Du Nhiên trả lời như thế.

“Rất nhiều khi,” Khuất Vân nói: “Tôi có suy nghĩ muốn bóp chết em.”

“Rất nhiều khi,” Du Nhiên nói: “Em có ý nghĩ muốn đẩy anh lên

giường.”

Khuất Vân cho rằng tranh cãi với một người suy nghĩ không bình

thường là không có ý nghĩa, vì vậy anh lựa chọn im lặng.

Du Nhiên thấy vậy lại càng dùng ánh mắt tàn sát gương mặt Khuất Vân

giữa thanh thiên bạch nhật, cuối cùng không nhịn được nữa, vươn tay ra sờ
lên mũi anh.

Mũi của Khuất Vân, khi tới gần chỗ chân núi, hơi gồ lên, ngón tay chạm

tới có thể cảm nhận được một sự thay đổi rất nhẹ.

Nhưng dường như Khuất Vân không thích sự đụng chạm trêu chọc như

vậy, anh nắm lấy tay Du Nhiên, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Đừng nhỏ mọn như vậy, để em sờ một tí đi.” Du Nhiên nói.

“Động tác thân mật này nếu để người quen nhìn thấy thì không tốt lắm.”

Khuất Vân nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.