CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 134

“Anh tới, có chuyện gì sao?” Du Nhiên hỏi.

“Vội vàng tới đưa đồ cho em.” Cổ Thừa Viễn lấy ra một tờ giấy, trên đó

viết chứng nhận thực tập, đã đóng dấu của một công ty, còn có chữ ký:
“Anh nhờ bạn viết cho em tờ chứng nhận này, lần này, em hẳn có thể qua
cửa rồi.”

“Là mẹ bảo anh làm chuyện này?” Du Nhiên hỏi.

“Thật ra, bà ấy cũng muốn quan hệ giữa chúng ta có chuyển biến tốt đẹp

hơn.” Cổ Thừa Viễn nói: “Vì vậy mới bảo anh giúp em, bảo anh tới đây gặp
em.”

“À… Vậy cảm ơn.” Du Nhiên nói rồi đưa tay cầm lấy một góc tờ giấy,

giống như muốn giật lấy.

Nhưng Cổ Thừa Viễn lại không buông tay, ngược lại, anh ta bất ngờ túm

lấy cổ tay Du Nhiên, một giây sau, Du Nhiên đã bị kéo vào trong lòng anh
ta.

Dưới tình huống cấp bách, Du Nhiên bắt đầu không để ý đến hình tượng

mà giãy dụa, nhưng Cổ Thừa Viễn cúi người xuống, nói bên tai cô một câu:
“Không cần cảm ơn, bởi vì việc này chỉ là cái cớ thôi… Mục đích thật sự
khiến anh tới đây, em hẳn hiểu được.”

Anh ta nói như vậy, Du Nhiên ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều:

“Tôi không hiểu… Cũng không muốn hiểu.”

“Chẳng lẽ, em đã quên chuyện xảy ra tối hôm đó?” Giọng nói của Cổ

Thừa Viễn mang theo độ ấm khi nhớ về quá khứ, cảm giác mát lạnh tới tận
xương, giống như những sợi tơ mềm mại đáng yêu, đan thành một cái lưới
vây quanh thân thể người ta.

Du Nhiên cắn chặt răng, không phát ra tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.