CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 137

Nhưng, Du Nhiên nghĩ thầm, với bộ dạng rối bù hiện giờ của cô, có lẽ

sẽ dọa tên trộm đến tè ra quần cũng nên.

Vì vậy, Du Nhiên tính toán trong lòng, tiếp đó, bỗng tung chăn, xoay

người làm một cái mặt quỷ có một không hai.

Cái mặt quỷ này thật tiêu chuẩn, mũi mắt môi đều tụ hết lại một chỗ.

“Quả nhiên như tôi dự đoán, mấy ngày không gặp, chỉ số thông minh lại

giảm xuống rồi.” Thanh âm của Khuất Vân truyền đến.

Du Nhiên tập trung nhìn lại, quả nhiên, người tới không phải trộm, mà

là bạn trai thân yêu của cô, chàng giảng viên Khuất Vân.

“Anh vào bằng cách nào?” Du Nhiên hỏi.

“Dùng chìa khóa mở cửa.” Khuất Vân đáp.

“Cái chìa khóa kia từ đâu ra?”

“Dì quản ký dưới lầu đưa.”

“Vì sao dì ấy lại đưa cho anh?”

“Tôi nói với dì ấy rằng tôi muốn bất ngờ kiểm tra phòng ngủ của các

em, dì ấy vô vùng phối hợp với tôi.”

“…”

“Hỏi xong chưa?” Khuất Vân hỏi.

“Để em nghĩ đã.” Du Nhiên cúi đầu, cố gắng suy nghĩ một lát, sau đó

ngẩng đầu nói: “Tạm thời hết rồi.”

“Vậy giờ đến lượt tôi hỏi.” Khuất Vân nói: “Vừa rồi vì sao ngắt máy

của tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.