CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 579

con gái này không chịu buông tay, luôn cho rằng nếu là mình sẽ không làm
như vậy, luôn cho rằng, mình là một người dứt khoát nhất, yêu là yêu,
không yêu thì buông tay. Nhưng tôi đã quên… Tình cảm, vốn là một
chuyện thường hay dây dưa đến mức xấu xa, đến mức không thể chịu nổi.
Bất kể miệng nói thoải mái đến cỡ nào, trong lòng vẫn bị ràng buộc. Đến
bây giờ, tôi đã không còn nhìn rõ chính trái tim mình nữa.”

Khuất Vân mở miệng: “Du Nhiên, cho tôi một cơ hội…”

Du Nhiên ngắt lời: “Không, Khuất Vân, là anh phải cho tôi, cho tôi chút

thời gian.”

“Tôi rất ngốc, tôi cần rất nhiều thời gian để nghĩ về một vấn đề.” Du

Nhiên quay đầu, nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng trên cửa kính
thủy tinh, vẫn có cái bóng của Khuất Vân, mờ nhạt, lại vẫn tồn tại: “Tiểu
Tân nói, trong lòng tôi còn có anh, nhưng tôi không tin. Nếu vẫn còn, vì
sao chúng ta phải dằn vặt nhau lâu như vậy? Tôi cần thời gian, bình tĩnh lại,
bình tĩnh suy nghĩ.”

“Khuất Vân, anh nhất định phải cho tôi.” Du Nhiên nói: “Anh nhất định

phải cho tôi.”

Khuất Vân vươn ngón tay, chạm vào chóp mũi Du Nhiên, hơi lạnh.

“Tôi cho em.” Anh nói.

Cứ như thế, Du Nhiên về tới bến cảng tránh gió thoải mái kia của mình.

Rất nhiều lần, Du Nhiên từng muốn gọi điện cho Tiểu Tân, nhưng đến

cuối cùng đều bỏ cuộc.

Cô đã không còn bất cứ lập trường nào để tìm cậu ta.

Cuối cùng, Tiểu Tân chủ động gửi tới một tin nhắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.