CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 587

Ra khỏi thang máy, trên con đường dẫn vào tiểu khu, Du Nhiên nhìn

thấy một người đang đi về phía mình.

Cổ Thừa Viễn.

Trong chớp mắt, Du Nhiên hiểu ra tất cả.

Anh ta, cũng không tha cho bố mẹ cô.

Dưới ánh mặt trời cực nóng, trong đôi mắt Du Nhiên lại là một thế giới

băng lạnh.

“Bố mẹ em nằm viện, anh tới đón em.” Anh ta nói.

Du Nhiên không nói gì, chỉ lướt qua anh ta, đi về phía bể bơi ở trung

tâm tiểu khu.

Giữa trưa hè gay gắt, trong bể bơi không có ai, chỉ có những gợn sóng

lăn tăn.

“Có nghe anh nói gì không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

Du Nhiên dừng lại bên cạnh bể, đưa lưng về phía Cổ Thừa Viễn.

“Sao vậy, lẽ nào em không muốn đi thăm bọn họ?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Lúc này, việc tôi muốn làm nhất…” Lời nói của Du Nhiên bình thản

như nước trong bể bơi: “Chính là khiến anh vĩnh viễn biến mất trong cuộc
sống của chúng tôi.”

Nói xong, Du Nhiên bỗng xoay người, dùng hết toàn bộ sức lực, đẩy Cổ

Thừa Viễn xuống.

Đoạn ký ức này, đối với Du Nhiên mà nói, là không rõ ràng, cô chỉ nhớ

ngày hôm đó ánh mắt trời vàng óng, nóng rực, chỉ nhớ trên mặt nước nở ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.