CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 595

Đường Ung Tử cầm túi xách lên, từ trên cao nhìn xuống Du Nhiên: “Có

lòng nhắc nhở cô một câu, Khuất Vân cũng không phải người tốt, lần trước
anh ta cố tình hẹn tôi tới trường hai người gặp mặt chính là để kích thích
cô, tiện thể thử xem cô còn cảm giác với anh ta hay không.”

Du Nhiên nắm chặt tay, đã biết thằng nhãi này không có ý tốt gì mà.

“Dám dùng tôi làm bia đỡ đạn, tôi sẽ không dễ dàng để yên cho anh ta.”

Đường Ung Tử thề.

Du Nhiên gật đầu như băm tỏi, vũ trụ nhỏ, bùng nổ đi, nổ chết bọn họ

đi, đừng làm chính mình mất mặt.

Cầm túi xách lên, di chuyển đôi giày cao chín phân, Đường Ung Tử khí

thế đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô ta không quay đầu lại, giống như lẩm bẩm, nhưng âm lượng lại

khiến Du Nhiên nghe rõ ràng: “Bị hai kẻ như thế thích, trước kia tôi ghen
tỵ với cô, còn bây giờ… tôi cảm thấy cô thật đáng thương.”

Được lắm, cuối cùng cũng được người ta ghen tỵ rồi, Du Nhiên cố gắng

coi những lời này là lời khen.

Đường Ung Tử nhất định không phải cái đèn cạn dầu, cái mà cô ta gọi

là trả thù không khỏi khiến Du Nhiên vô cùng chờ mong.

Còn chưa lẩm nhẩm hết câu “một, hai, ba, bốn, năm, lên núi đánh con

hổ”, Khuất Vân đã chủ động gọi điện tới.

Khi nhìn thấy thông báo là anh gọi tới, vùng lông mày của Du Nhiên

nhíu lại, bởi vì theo ước định của bọn họ, trước khi Du Nhiên chủ động liên
lạc, Khuất Vân không thể quấy rầy.

Nghe máy, Du Nhiên chủ động mở miệng: “Có chuyện gì gấp sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.