CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 616

“Sao có thể?!” Du Nhiên nhíu mày.

“Nếu chưa chết thì có gì phải hỏi?” Vẻ mặt Cổ Chí không có cảm xúc

gì, cùng với vẻ hối hận chân thành trước đó Du Nhiên nhìn thấy là hai
người hoàn toàn khác nhau.

“Là anh ấy cứu ông! Lẽ nào ông không muốn thăm anh ấy lấy một lần

sao?” Du Nhiên bỗng nhớ lại sự lo lắng trong ánh mắt mẹ cô khi nghe cô
kể về chuyện này, trong nháy mắt, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản
như cô đã nghĩ.

“Tôi đã cho nó sinh mênh, giờ nó nên trả lại cho tôi.” Giọng nói Cổ Chí

không phải sự trầm thấp khi bị bệnh nặng, mà là sự cứng rắn, vô tình như
sắt thép.

Du Nhiên kích động tiến lên trước một bước: “Nhưng hôm đó rõ ràng

ông đã ra vẻ sám hối trước mặt tôi, ông…”

“Nếu tôi không nói thế, sao có thể lừa được nó hiến gan cho tôi?” Lời

nói của Cổ Chí khiến toàn thân Du Nhiên lạnh run.

“Sao ông có thể làm vậy?!” Du Nhiên bỗng cảm thấy mắt hoa lên, giống

như thế giới vốn thanh bình đột nhiên bị màu đen từ bên ngoài xâm nhập,
bóp chặt.

“Khi cô muốn sống, cô có thể làm một số chuyện, nói một số lời trái

lương tâm, tỏ vẻ yếu đuối một chút, có gì ghê gớm đâu?” Hôm nay thời tiết
thật đẹp, bầu trời trong vắt, không một gợn mây, ánh mặt trời thỏa sức
chiếu vào phòng bệnh, nhưng dù có sáng đến thế nào chăng nữa cũng
không khiến những đường cong cứng rắn trên gương mặt Cổ Chí mềm mại
hơn được.

Gương mặt ông ta thon gầy, giống như một con dao lạnh lùng, chỉ một

cái liếc mắt cũng đủ làm trái tim người ta bị cắt một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.