CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 620

Phía trước đang ôm chặt cô là một cái tội mà cô nên chịu, phía sau đang

nhìn chằm chằm cô là một cái tội mà cô đã tạo.

Ánh mắt phía sau là băng, đang không ngừng đâm thủng lưng cô, cái

ôm phía trước là lửa, đang không ngừng hòa tan một ít mỡ vốn cằn cỗi
trước ngực của cô.

Thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Sau khi tiếp nhận loại dày vò này một phút, cuối cùng Du Nhiên không

chịu nổi nữa, quyết định ít nhất phải giải quyết xong một người.

Vì vậy, cô quay đầu lần nữa, liếc mắt về phía Khuất Vân ý bảo anh ra

ngoài chờ cô.

Khuất Vân lặng lẽ liếc cô một cái, đợi Du Nhiên hứng đủ hàn khí rồi

mới làm theo ý cô.

Chờ anh ra khỏi cửa, Du Nhiên cố gắng nhẹ nhàng đẩy Cổ Thừa Viễn

ra, nói: “Anh, em ra ngoài một chút đã.”

Khi cô đang xoay người, Cổ Thừa Viễn giữ tay cô lại.

Ánh mắt anh ta là một mảng rêu xanh âm u lạnh lẽo.

“Trong lòng em, cậu ta vẫn quan trọng hơn, phải không?”

Cổ Thừa Viễn đã hỏi một cậu như vậy.

Anh ta đã nhìn thấy Khuất Vân.

Sợ Khuất Vân ở ngoài chờ lâu mất kiên nhẫn lại xảy ra chuyện gì đó,

Du Nhiên đành nói: “Em sẽ quay lại.”

Ngữ điệu, ngay cả chính cô cũng cảm thấy qua loa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.